“Rầm” một tiếng, chung  rơi từ đầu gối của Hoàng hậu lăn xuống , rớt  chân bậc thang, vỡ đầy đất.
Nước  nóng đổ  đầu gối nàng , cơn đau lập tức từ đầu gối chạy lên chân mày, trán nàng  lập tức nhíu chặt,   hề nhận  sự đau đớn, chỉ trầm ngâm hỏi: “Ngươi   rõ ?”
Tiểu cung nữ ngẩn  một chút, do dự : “Lúc  nô tỳ cũng  ở gần lắm, thấy  khi nàng    thì  thấy bóng dáng, bèn lặng lẽ xích  gần phòng gạch một chút, trong nguy hiểm   câu như thế, nô tỳ  như là đang gọi bệ hạ…”
Hoàng hậu  dậy,  để ý mà giẫm vỡ mảnh sứ  đất, một chân nàng giẫm lên một mảnh nhỏ, đau đến nỗi suýt chút nữa nàng ngã xuống, tiểu cung nữ  nhanh chóng đỡ một phen, dìu nàng qua một bên.
Hoàng hậu vẫn chìm trong vòng xoáy cảm xúc khổng lồ,  lâu  vẫn  khôi phục tinh thần, chốc lát, đột nhiên vồ lấy cánh tay của tiểu cung nữ, tra hỏi: “Có thể là Từ Gia  ? Có thể là do ngươi  nhầm ?”
Từ Gia… Bệ hạ… Hình như cũng  chút tương tự.
“Cái …” Cánh tay của tiểu cung nữ  siết đau, vẻ mặt hối hận, vốn là nàng  cảm thấy   rõ, chỉ là  Hoàng hậu truy hỏi mãi, tỉ mỉ nghiền ngẫm nhớ , cũng  nhịn  mà rơi  mơ hồ.
Hoàng hậu thấy tình cảnh  của nàng , sắc mặt đanh , hất cánh tay nàng  ,  rảnh lo vạt áo  ướt,  qua    cửa sổ.
 
Ánh mặt trời sáng rực rỡ, chiếu lên vẻ mặt xám trắng của nàng.
Nàng hoảng hốt như sấm,  Hoàng đế  thể    chuyện như thế?
Nếu thật sự coi trọng Phó Nhiêu, một tờ chiếu thư triệu  hoàng cung là , còn  thể   cản  ?
Chỉ  Từ Gia mới  thể yêu đương vụng trộm  lưng với Phó Nhiêu.
Nếu là  , với nàng mà  cũng  giúp ích gì lớn, cũng chỉ khiến Thục Phi mất mặt thôi.
Nếu là  …. Sắc mặt của Hoàng hậu trở nên cực kì u ám, nếu bệ hạ thật sự coi trọng Phó Nhiêu, đây  thể là một cơ hội  cho nàng.
Suy nghĩ xong, vẻ mặt nàng lạnh thấu xương cảnh cáo tiểu cung nữ: “Ngươi  là nô tỳ  võ công duy nhất bên cạnh bổn cung, bổn cung  mong ngươi xảy  chuyện gì, chuyện  bất luận thật  giả, ngươi đều  giấu trong bụng cho , nếu  thì  chỉ ngươi, mà cả cung Khôn Ninh  cũng sẽ gặp tai bay vạ gió.”
Tiểu cung nữ lập tức quỳ xuống đất kêu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-83.html.]
Hoàng hậu vẫn  yên tâm, khom lưng cụp mi hỏi nàng : “Ngươi xác định     phát hiện?”
Tiểu cung nữ nâng mắt nhỏ giọng đáp: “Khi đó sắc trời mới  sáng, đúng lúc thị vệ  ca, vóc dáng nô tỳ nhỏ, trốn trong bụi hoa,  từng     thấy.”
“Vậy là  , nhớ kĩ lời bổn cung,  xuống .”
Chờ nàng  rời , vài nữ quan cận  của Hoàng hậu tiến ,  quần áo cởi trâm cho nàng, hầu hạ nàng nghỉ ngơi.
 
Hoàng hậu tựa  sạp mềm, thật lâu  cũng   giấc .
Phải tìm cơ hội, thử một  mới .
Ngày  cuối cùng   mưa phùn như bông, Phó Nhiêu về phòng ngủ bù, buổi chiều bắt đầu pha chế thuốc cho Đại Hoàng tử, cây hoa Ngũ Hành Linh Đằng , ngoại trừ để  mấy cánh cho mẫu  nàng, còn  đều  sử dụng lên  Đại Hoàng tử.
Tới buổi tối, nàng chế  một viên thuốc, đưa đến cho Chu Hành Xuân. Chu Hành Xuân thật cẩn thận bẻ một nửa  đun nước, đút cho Đại Hoàng tử uống hết, đợi chừng bốn canh giờ, Phó Nhiêu  lấy m.á.u kiểm tra hiệu quả, quả nhiên thấy độc tố   chút  đổi. Chu Hành Xuân lập tức  xuống bắt mạch cho Đại Hoàng tử, thấy mạch vững nên gật đầu với Phó Nhiêu, hai    , trong lòng như  một cục đá  buông xuống.
“Ngươi chế thêm ba viên thuốc, chia thành sáu ngày để uống, dừng một tháng ở giữa,  tiến hành tiếp đợt thứ hai, cứ lặp  như thế, trong một năm hi vọng  thể trừ  độc tố.” Vẻ mặt của Chu Hành Xuân hiếm khi  an ủi, thiếu niên  giường   ông chăm sóc trong lòng từ khi còn  tã lót, giờ  qua mười năm, ông  sớm coi nó là  , tất nhiên mong  bé  hi vọng khỏi hẳn.
Lại qua một ngày, Hoàng đế lên đường về kinh, Đại Hoàng tử cũng khó nhọc mà tỉnh , Hoàng đế lo Đại Hoàng tử  chịu  xóc nảy,  để  bé ở đây tu dưỡng mấy hôm, Chu Hành Xuân  thấy  đáng lo ngại, nên cho Đại Hoàng tử
một xe ngựa rộng rãi thoải mái, lót chặt,  dặn thị vệ  từ từ, còn  chung với Chu Hành Xuân, đầy đủ mà hồi cung.
Mấy ngày nay Phó Nhiêu đều   nghỉ ngơi , may  Hạ Linh giúp đỡ nàng dọn hành lý lên xe ngựa, nàng lên xe, dựa  gối  .
Chạng vạng ngày hai mươi tháng Mười, xa giá mênh m.ô.n.g cuồn cuộn chở theo ánh chiều tà hoàng hôn  thành.
 
Loan giá của Hoàng đế cùng với các quan   từ cổng chính nam, còn  nhà của các quan  và đám  nhàn tản thì về từ cổng Quảng Ninh. Phó Nhiêu  mệt mỏi nhiều ngày, Hạ Du cho phép nàng nghỉ ba ngày, Hạ gia  gần cổng thành Tây, dùng xe của hai   cùng  nhà quan  về từ cổng Tây.
Ánh chiều tà  tắt, ngọn đèn dầu  lay lắt. Trong thành ồn áo náo động  dứt,   chen vai, đều là  lữ hành về trễ, thành Tây tiếp giáp với chợ phía Tây, nơi  từ  tới giờ đều là nơi  xe tấp nập.