Thục Phi thấy thế, ung dung khảy vòng ngọc  tay, chậm rãi mở miệng: “Hoàng hậu nương nương chớ giận, Bình Khang cũng chỉ lo lắng  , sợ việc      lừa gạt,  đó tội danh trị cung  nghiêm  rơi xuống đầu nương nương, khiến bệ hạ  vui.”
Trán Hoàng hậu hiện  sắc xanh, xem   xử trí Phó Nhiêu  .
Hạ Linh chỉ  nhanh chóng bình  chuyện ,  ngừng dập đầu với Hoàng hậu, trong chốc lát, trán hiện  vết máu: “Nương nương, đều do thần nữ sai, một  thần nữ  thì một  thần nữ sẽ chịu, ngài phạt thần nữ !”
Phó Nhiêu thấy tuy tiểu cô nương  hồ đồ, nhưng cũng  mấy phần trách nhiệm, lòng sinh chút  đành, nàng ngước mắt  về phía Công chúa Bình Khang: “Xin hỏi Công chúa, ngài   thần nữ dẫn theo Hạ cô nương  cùng chính là việc sai phạm,   là phạm   gì?”
Công chúa Bình Khang  nhíu mắt, một tia ánh sáng lạnh b.ắ.n lên  Phó Nhiêu: “Ngươi  ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng cuộc săn mùa thu ai  tới thì tới? Danh sách chỉ  hạn, nếu   mỗi năm các phủ đều tranh vỡ đầu?”
“Lời của Công chúa  đúng.” Phó Nhiêu gật đầu: “Theo thần nữ , bệ hạ  chỉ, các huân quý hoặc phủ  quan  đều  suất đăng kí nhất định, tuy thần nữ chỉ là một Điển Dược sứ bát phẩm của Thái Y viện, nhưng thần nữ còn một  phận khác là Huyện chúa nhị phẩm. Theo ý chỉ bệ hạ, thần nữ  vài suất, chỉ là gia mẫu  bệnh trong , ấu  cầu học, suất của thần nữ   ai, mà thần nữ trùng hợp quen  Hạ cô nương, nên đưa nàng  đến, danh ngạch do Lễ bộ quy định,   quy định cần  dẫn ai tới?”
Lúc  nàng và Hạ Du dám   việc  cũng là nắm  lỗ hổng .
Phó Nhiêu lạnh nhạt liếc Công chúa Bình Khang: “Không  thần nữ  gì sai?”
“Ngươi…” Sắc mặt của Công chúa Bình Khang đột nhiên tái xanh, giữa mày nổi lửa, ả  quên mất  phận khác  của Phó Nhiêu, nàng chính là Huyện chúa nhị phẩm!
Mà Huyện chúa  đúng là đè  ả, từ khi phụ hoàng ả thảo phong, mỗi khi nhớ tới, cả  Công chúa Bình Khang như  ngàn con kiến gặm cắn, chỉ hận  thể vần vò đập nát Phó Nhiêu, nhưng phụ hoàng ả    cho ả động  Phó Nhiêu.
Hôm nay vất vả lắm mới tìm   sai của Phó Nhiêu, ả đang tính ghi công cho Mai Linh Tiêu, giờ  sắp để Phó Nhiêu chạy thoát?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-74.html.]
Ả  Thục Phi xin giúp đỡ.
Sắc mặt Thục Phi cũng  trầm xuống, nghĩ lời  của Phó Nhiêu cũng   lỗ hổng, chỉ đành cầm chung  nhấp nhẹ một ngụm, cho nữ nhi một ánh  trấn an, Công chúa Bình Khang chỉ đành nén giận.
 
Mặt Hoàng hậu thoáng giãn ,  về phía Phó Nhiêu: “Đã hợp quy củ thì  lên .” Chợt, nàng  nhẹ nhàng liếc Thục Phi : “Xem  bổn cung đúng là lơ là trong việc quản giáo hậu cung, đường đường là Thục Phi, ngay cả quy củ cơ bản cũng  hiểu.”
Thục Phi  lời  đ.â.m chọc, Hoàng hậu đúng là tính toán chi li, chút khí độ của chính cung cũng  , bắt  cơ hội là  đ.â.m nàng  một câu.
Nữ quyến khắp điện  hai cung  sớm như nước với lửa, đành mắt  mũi mũi  tim   tranh đấu .
Thục Phi lặng lẽ đưa mắt  hiệu cho Mai Linh Tiêu, Mai Linh Tiêu hiểu ý, lập tức cúi : “Nương nương, danh sách là chuyện thần nữ   thế nào, nhưng Hạ Linh tư thông với  khác là chuyện thần nữ tận mắt trông thấy, vẫn mong nương nương định đoạt.”
Hạ Linh   từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, gấp gáp dập đầu: “Nương nương minh giám, chỉ là thần nữ thấy công tử  ngất, mới cứu y về,   tư thông với  ?”
Mai Linh Tiêu đảo mắt lạnh: “Đã là cứu ngươi,  ngươi  thấy  thì chạy  gì? Rõ ràng là  tật giật !”
Hạ Linh kinh ngạc xen giận dữ  chằm chằm Mai Linh Tiêu, cắn môi : “Đó là do  sợ ngươi…”
“A, ngươi  ngay  thẳng thì sợ   gì? Ta cũng  thể ăn ngươi?” Mai Linh Tiêu khinh thường trợn trắng mắt, chợt nàng  mang vẻ mặt nghiêm túc lạy Hoàng hậu: “Nương nương, Hạ Linh   gì cũng là nữ nhi của quan  tòng tứ phẩm, hành vi vượt phép tắc,   kiểm điểm, xin nương nương phán quyết để thể hiện uy nghiêm.”
“Thần nữ  … Nương nương, thật sự thần nữ  tư thông với  …” Hạ Linh    thành tiếng,  dịch về phía   túm góc áo Hoàng hậu    dám, cuối cùng chỉ đành dập đầu  đất: “Xin nương nương minh giám…”