Phó Nhiêu buông tay, mặt đầy vẻ vô tội : “Nếu  theo Từ Gia, thứ     thiếu nhất là nhất phẩm hoặc nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, phong cho  một chức Huyện chúa cấp thấp cũng  coi là quá đáng chứ.”
Khúc Ninh  chán nản,   cách gì với Phó Nhiêu, chỉ âm thầm   bình phong.
Phó Nhiêu  chuyện với Khúc Ninh một hồi lâu cũng coi như  , vị  trong bình phong là một vị cao quý.
Nàng từng gặp Trình Khang, nếu là Trình Khang thì  cần thiết  cách bình phòng,  lên rằng nhân vật bên trong chắc chắn thể diện còn lớn hơn Trình Khang, đây  thể là ai, chẳng lẽ là bệ hạ đích  tới?
Suy nghĩ   xuất hiện, Phó Nhiêu chợt giật .
Thiên tử đích  giá lâm,   cũng  coi trọng việc , nàng sớm    về Càn Trinh Đế tài đức sáng suốt, đại thần trong triều đều là thần tử của xã tắc, sông trong biển  gợn sóng, tứ bề đều tin phục, nếu   như thế, nàng cũng  dám cáo ngự trạng.
Từ  tới nay Phó Nhiêu  can đảm, lập tức buông chung , quỳ lạy xuống, nức nở : “Đại nhân, nếu   phong hào, khó bảo đảm   Công chúa và phò mã sẽ   khó , ba yêu cầu  cũng coi như  tình  lý,  như thế  thể bình  nỗi phẫn uất trong lòng dân nữ. Thường   bệ hạ yêu dân như con, nếu bệ hạ đổi vị thế mà nghĩ, chắc chắn sẽ hiểu rõ nỗi khổ của dân nữ, mong đại nhân thành !”
Lời  của nàng rõ ràng là  hướng về Hoàng đế.
Bùi Tấn  bình phong  khỏi lộ vẻ quái lạ, tiểu nữ tử  thật sự thông minh,  đoán   phận của .
So với Khúc Ninh,     yêu cầu của Phó Nhiêu, lòng  ngược  càng bình tĩnh.
Từ xưa gặp  nữ tử tài đức  ban phong hào cũng  coi là lạ, Phó Nhiêu  hiếu danh, gần đây  tuyên dương đạo hiếu, thứ hai là an ủi Phó Nhiêu, ban một phong hào  thành một đoạn giai thoại.
Ngón tay  gõ lên gối ba cái.
Khúc Ninh thở phào nhẹ nhõm một ,  dậy  với Phó Nhiêu: “Ý của cô nương bản quan  hiểu, cô nương về phủ , đợi bản quan bẩm báo bệ hạ, sẽ báo  .”
Phó Nhiêu cũng  Khúc Ninh sẽ  đồng ý ngay  mặt nàng, nàng mãi dập đầu  mới rời .
Đợi nàng  , Bùi Tấn vòng  từ  bình phong, tiến đến song cửa sổ của căn phòng mà  bóng hình Phó Nhiêu, chỉ thấy nàng  thị nữ đỡ,  khom   xe ngựa, ráng chiều đầy trời, chiếu rọi  hình yểu điệu ấm áp mềm mại,  can đảm,  kiến thức, nữ tử phi thường.
Chàng thu tầm mắt, đặt   Khúc Ninh: “Đồng ý với nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-7.html.]
Khúc Ninh  lộ vẻ kinh ngạc, khom  đáp: “Bệ hạ tài đức sáng suốt, là phúc của cô nương Phó gia, cũng là phúc của bá tánh.”
Trên  minh quân, trí tuệ tàng sơn nạp hải,   hiền thần, trong triều muôn hình vạn trạng, đúng là dấu hiệu của thời thịnh thế.
Chiều tối, ý chỉ đưa đến Phó phủ,  rằng, Thánh thượng  cô nương Phó gia là đời  của Thái phó tiền triều, chí hướng cao lớn  ,  can đảm  kiến thức,  thêm lòng hiếu thuận cảm động đất trời, đặc biệt phong  Huyện chúa Càn Ninh, thực phong điền trang một trăm , thưởng cho một cửa hàng phía Tây chợ, trang sức, lăng la tơ lụa hai xe, chuẩn cho    Quốc Tử Giám học.
Phó Nhiêu cùng Trịnh thị cảm kích  thôi, khấu tạ thiên ân, Phó Nhiêu thầm nghĩ đúng là Thánh thượng  tệ,  thoải mái như ,  thể thấy  là một minh quân.
Nếu  thật sự  xử lý chuyện , sẽ  trăm cách đối phó nàng, đơn giản là lòng  khoan dung,  so đo với nàng, thấy thương nàng thôi.
Đương nhiên, trong đó tất cũng  công giúp đỡ của Trình lão Ngự sử.
Phó Nhiêu vui mừng khôn xiết, lập tức sai  đưa tin đến thư viện Chung Nam, gọi   Phó Khôn về kinh.
Phó phủ vui đến tận trời, mở tiệc chiêu đãi quê nhà.
Công chúa Bình Khang và Từ Gia bên      như .
Bùi Tấn hồi cung lập tức triệu kiến Công chúa Bình Khang, mấy năm nay  sống an nhàn, ít khi tức giận, con nối dõi  gối  nhiều lắm, chỉ  ba trai ba gái. Đại Hoàng tử cơ thể suy nhược, Nhị Hoàng tử c.h.ế.t yểu, Tam Hoàng tử  vài phần thông minh nhưng nhỏ tuổi, chỉ  trưởng nữ  thông minh lanh lợi từ nhỏ, coi như một tay  nuôi lớn, ngày thường đôi phần kiêu căng,  ngờ bây giờ    chuyện    hổ cỡ .
Cô nương Phó gia  chỉ lớn hơn nó hai tuổi, nhưng sự thông tuệ khí phách , nữ nhi   sánh kịp.
 
Thất vọng cực độ, Bùi Tấn ngược  cũng  mắng ả , chỉ là lạnh mặt, lạnh giọng : “Trầm nể mặt mẫu phi ngươi mới tác thành cho ngươi, đường là tự ngươi chọn,   đừng hối hận. Ngoài , ngươi nên  Phó gia  vì để Từ Gia thi đậu Trạng nguyên mà mất hết gia sản, trẫm và triều đình  thể  ngươi cõng cái nồi  , việc ban thưởng cho nàng  ngươi tự gánh vác hết, phủ Công chúa của ngươi  hủy bỏ, ngươi tự đến ở chỗ Từ Gia,  phu nhân Trạng nguyên của ngươi .”
“Phụ hoàng…” Công chúa Bình Khang quỳ gối giữa đại điện, nước mắt ào ào rớt xuống,  bằng đầu gối về phía Bùi Tấn, quỳ  gót chân , nắm chặt góc áo , rưng rưng : “Phụ hoàng, nữ nhi sai , ngài tha thứ cho nữ nhi   , nữ nhi  dám nữa…”
Khuôn mặt Bùi Tấn trầm tĩnh  ả, sóng mắt cũng  động: “Trẫm là thiên tử,    g.i.ế.c Từ Gia  là thiên vị, nếu ngươi cứ ngu xuẩn bất cần, trẫm g.i.ế.c , ngươi đến Hoàng miếu xuất gia  ni cô.”
Công chúa Bình Khang sợ tới mức tiếng  bỗng ngừng, chỉ cụp mắt nức nở,  dám  nữa.
Lòng ả âm thầm tính cho Phó Nhiêu một món nợ.