Giọng  dịu dàng của  như tia nắng mặt trời xuyên thẳng qua mây, mở  một  trống trong lòng nàng, lòng nàng trào lên niềm chua xót dày đặc, xen lẫn một ít tình ý xa lạ khiến      thế nào, cùng với khát khao kéo dài len lỏi tới tứ chi.
“Bệ hạ… Bệ hạ…”
Nàng nhẹ nhàng gọi , nhẹ nhàng như mây.
Bóng đêm thấm  trong màn nước, phản chiếu ánh mắt , trái tim   tiếng gọi mềm mại trơn nhẵn  của nàng chiếm lấy.
 
Hai má nàng đỏ sẫm như máu,  ánh lửa  nổi bật, huyết sắc kiều diễm  dường như  phá vỡ da thịt mỏng manh mà nhỏ  máu. Đôi môi hồng đào khẽ mở, ngước   với vẻ bối rối mê man, như thể  là kẻ thống trị trong thế giới .
“Nhiêu Nhiêu, nàng  cho trẫm , nàng  thích trẫm ?”
Khuôn mặt của Phó Nhiêu   nâng lên lòng bàn tay, hai má nóng bừng,  tự chủ  cau mày, lắc lư trái ,  bàn tay thô ráp của  vuốt ve, mang theo một chút tê dại, lòng nàng run rẩy theo, vô cùng tham lam lưu luyến sự ấm áp của .
“Sao cơ?” Nàng mơ hồ hỏi. “Nàng  thích trẫm ?”
Phó Nhiêu nhíu mày, đau khổ cân nhắc hồi lâu, lồng n.g.ự.c bỗng dưng phập phồng  thôi,  lâu , như tìm  lực chống đỡ nào đó, nàng  như đinh đóng cột: “Không thích, bệ hạ, thần nữ  thích ngài!”
Ánh mắt Hoàng đế như  tổn thương, im lặng một lát, nheo mắt , ngóng  ánh lửa sáng rực , buông nàng : “Phó Nhiêu, nàng cứ vô tâm vô tình như thế ?”
Lòng Phó Nhiêu  một tia mất mát, ánh mắt đuổi theo tay ,   kéo  trở về,   lý trí giữ , sững sờ trả lời: “ , thần nữ luôn luôn vô tâm vô tình…”
Chàng nắm lấy hai tay mảnh mai của nàng,  : “Nếu là vô tâm vô tình,   nàng   như  với Từ Gia? Nàng rửa tay nấu canh cho , sắm sửa xiêm y cho ... À, trẫm hiểu , suy cho cùng, nàng vẫn là chê trẫm già mà thôi...”
Phó Nhiêu  , lồng n.g.ự.c dâng lên một giọng  mãnh liệt, vượt qua lý trí thoát  khỏi răng môi.
 
“Không , bệ hạ, ngài  già... ngài, tại    như …” Nàng khổ sở mà  lên, vội vã : “Ngài  minh thần võ, nam nhi  đời  nào  thể sánh bằng...”
“Sao ngài  thể lấy bản   so sánh với Từ Gia chứ,  là cái thá gì, xách giày cho ngài cũng  xứng, bệ hạ, ngài  nên  như ...”
Hốc mắt nàng đỏ bừng, mắt như  che một tầng  nước, thút thít: “Ngài  như ,  sẽ  khó chịu,  thật sự  khó chịu...”
Nàng nắm lấy tay  vuốt ve gò má , hận  thể m.ó.c t.i.m .
Hoàng đế thấy thế thì bật , tiểu nha đầu  nhầm lẫn  , tại  mở đầu và kết thúc   khớp  như .
 lời của nàng, quả thực  lấy lòng , mặt  hiện lên ý : “Theo lời nàng  thì nàng    cung?”
Vào cung? Vào cung?
Đầu óc hỗn độn của Phó Nhiêu chợt trở nên cứng ngắc, não giống như  trói chặt, nàng đau khổ lắc đầu: “Ta    cung, bệ hạ,   …”
Hoàng đế   liền , liên tục gật đầu: “Quả nhiên là một cô nương  xa vô tâm vô tình!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-69.html.]
Chàng cúi  tới gần mắt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm long lanh, quả nhiên là nhan sắc động lòng .
Mặt nàng như  bốc cháy,  nóng ập   ,  hình xinh   thể chống đỡ, suýt nữa té ngã.
“Phó Nhiêu!” Hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, ngăn cản động tác của nàng.
 
Phó Nhiêu cực kỳ  vui, xoay eo liều mạng giãy giụa,  bất đắc dĩ, kìm tay nàng : “Nàng   ? Có  nàng  sốt ?”
Chàng sờ sờ gò má nàng, cảm thấy cực kỳ nóng, vẻ mặt cũng  đúng lắm, khác hẳn với nàng bình thường trầm tĩnh.
Ngoại trừ  bệnh,  thật sự  nghĩ  nàng vì  đột nhiên như .
 hết   tới  khác, Phó Nhiêu đều liều mạng đẩy n.g.ự.c  : “Bệ hạ,   khát,  khát  khát...”
Xem  là sốt thật .
Bộ dạng đáng thương , giống như một con mèo nhỏ  ai cần khiến trái tim Hoàng đế mềm mại như  thể nhỏ  nước.
Chàng rơi  đường cùng, đành  ôm lấy nàng,  đến chiếc nón tre cách đó năm bước để lấy túi nước, nàng bệnh ,  giúp nàng hạ sốt.
Chàng   rằng khi chính   lên hai bước, cũng cảm thấy  khó khăn khi bước .
Chàng lắc đầu, buộc thần trí   tỉnh táo, đỡ lấy nàng, khó khăn lấy túi nước,  xuống, nhẹ nhàng đặt nàng ở  giường, dỗ dành: “Nhiêu Nhiêu, đến đây, uống nước.”
Phó Nhiêu miệng lưỡi khô khốc, cơ thể dường như  chịu nổi, cầm lấy túi nước uống, nước lạnh rót  cổ họng, lạnh lẽo trong suốt, cuối cùng nàng cũng kìm nén   nóng trong cơ thể. Giọt nước rơi xuống má nàng, nàng lau mặt một cái, thở hổn hển, lý trí trở về phòng ngự. Nàng ngước mắt lên,  thấy một khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nhất thời hoảng sợ, vội vàng giãy khỏi vòng tay của , vội lui  về: “Bệ hạ…”
Hoàng đế bất ngờ  kịp đề phòng  nàng đẩy một cái, trở tay chống  mặt đất, sững sờ  nàng, mỉm , thầm nghĩ nha đầu  thật   lương tâm.
 
Phó Nhiêu  lúng túng đến  hổ vô cùng, bước chân mềm nhũn, chải mái tóc rối bù, nàng   hồn .
Có  nàng  phát tác  ? Quả nhiên là trúng độc rắn…
Phó Nhiêu ảo não nhắm mắt , nghiêng mắt   bên ngoài, bên ngoài như một tấm màn mưa, đỉnh núi tối đen như mực.
Cuồng phong như thú, mưa to giàn giụa, trận mưa  quá mức mạnh mẽ, mưa lớn đến nỗi cây xanh cao lớn cũng  chịu nổi mà cong lưng.
Không  thuốc, hoa Linh Đằng   dược liệu giải độc, nên  thế nào cho ?
Cũng     trúng độc  ?
Phó Nhiêu bước tới, cách một  cách an , cẩn thận  xổm xuống, nắm lấy tay Hoàng đế, lẳng lặng bắt mạch.
Nàng nhắm mắt, cố gắng  nhịp tim tĩnh , nhưng hết   tới  khác, lồng n.g.ự.c cứ như nổi trống,  nóng từ sâu trong cơ thể  dâng lên.
Hoàng đế thấy sắc mặt nàng  đỏ bừng, cảm thấy   đúng: “Làm  ?”