“Trẫm đều , nàng  trân quý bình thảo mộc quý , cho nên  dùng nó để tạ ơn trẫm nhưng trẫm  cần.” Chàng nâng nửa khuôn mặt của nàng ở lòng bàn tay lên, chăm chú  dung mạo  như ngọc của nàng, ánh mắt mang theo ánh sáng thiêu đốt bức .
“Trẫm tới tìm nàng, là trẫm cam tâm tình nguyện,  chuyện    và thích , trẫm  vui,  cần nàng cám ơn, nàng cũng  cần cảm thấy gánh nặng.”
Chàng luôn như ,  thấu tâm tư của nàng, tránh né lời  của nàng mà  để  dấu vết.
Trí tuệ cùng sự khiêm tốn ,  thường khó  thể sánh bằng.
Nếu  là một  đàn ông bình thường, thì chắc chắn sẽ là một  chồng … Nàng nghĩ như .
Phó Nhiêu nhắm mắt , trong lòng  chua xót. “Bệ hạ, tại  ngài   với  như ?”
Hoàng đế dường như cảm thấy lời nàng hỏi  ngốc, nhẹ nhàng  , gõ gõ ót nàng, giọng  mang theo yêu chiều: “Bởi vì, trẫm thích nàng…”
“Làm   thể? Ngay cả Từ Gia  cũng ghét bỏ  xuất  bần hàn,  ngài  để ý tới ?” Nàng nhỏ giọng  thầm.
Hoàng đế    lớn, âm thanh vang vọng trong hang  dứt.
Nàng là tễ nguyệt phong quang trong mắt  nên nàng    thể.
Nàng    nhúc nhích.
“Nàng thực sự hoài nghi tâm tư trẫm dành cho nàng? Hay là  kiếm cớ từ chối trẫm?”
Phó Nhiêu rũ mắt, những ngón tay đỏ xoắn  , vô cùng phiền não.
Lại    thấu.
Thật sự là nàng  gì  thể qua mắt  .
Trong giây lát, Hoàng đế nheo mắt , nắm lấy cằm của nàng, buộc nàng  , thiên uy bẩm sinh của  tỏa sáng trong đáy mắt nàng.
“Nhiêu Nhiêu, trẫm sẽ  ép buộc nàng… nhưng trẫm cũng sẽ  buông tay.”
Ánh mắt Phó Nhiêu dừng , bả vai căng thẳng chậm rãi buông lỏng,  tự chủ   khổ một tiếng.
Quả nhiên,  công khai cầu xin  buông tay là điều  thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-68.html.]
Chỉ  thể nghĩ biện pháp khác.
Hoàng đế rút bình lưu ly trong tay nàng , đặt ở chỗ ẩm ướt nơi cửa động,    thấy lửa  nhỏ dần liền đích  thêm chút củi khô.
Phó Nhiêu chán nản quỳ ở đó, thoáng  thấy  đang  việc, vội vàng  dậy, lấy gậy gỗ trong tay : “Bệ hạ, để …”
Nàng cầm cây gậy gỗ , Hoàng đế   nhúc nhích, chỉ liếc mắt  nàng : “Thế nào, trẫm sống an nhàn sung sướng nên    chuyện ?”
“Ngài là thiên tử, chuyện như  vẫn nên để thần nữ …” Nói xong, nàng   lấy  cây gậy trong tay .
Hoàng đế đẩy cánh tay nàng , nghiêng mắt : “Nhiêu Nhiêu, nơi    quân thần, nàng là cô nương, theo lý trẫm  chăm sóc nàng...”
Phó Nhiêu đang  trả lời  thấy ánh mắt  dời tới cổ áo nàng, nàng  cụp mắt  xuống, thấy áo  chẳng  từ lúc nào  lỏng  một chút, để lộ một mảng da thịt trắng như tuyết, nàng cuống quýt che , xoay  thắt cổ áo, hai tai cũng đỏ cả lên.
Hoàng đế  mà  , tìm chút củi khô, đốt lửa lớn.
Một lát    ở  đống cỏ: “Khi còn bé trẫm   cưng chiều,  phận mẫu phi  thấp kém, là  mà ở trong cung ai cũng  thể chèn ép, đến một , Bắc Nhung bất ngờ xâm chiếm, biên quan báo nguy, lúc đó trong triều võ tướng đang hỗn loạn, trẫm nắm lấy cơ hội xin  trận, khi đó, trẫm mới mười bốn tuổi...”
Phó Nhiêu mặc kĩ  xiêm y, rót cho  một chén rượu: “Bệ hạ mười bốn tuổi  dẫn quân  trận?”
Đang  cúi   xuống, nàng chợt cảm thấy  mắt tối sầm, nàng quơ tay, ý thức trong đầu dần dần lâm  hỗn độn.
Nàng đờ đẫn  nam nhân tuấn mỹ  mắt, dường như  là điều tuyệt vời nhất  thế gian , nàng chỉ  tới gần ,  gần chút nữa, thậm chí   … Môi  mấp máy, nơi nơi đều hấp dẫn nàng đến vô cùng.
Không , Phó Nhiêu, ngươi tỉnh  .
Nàng  ngừng lắc đầu, nhưng ý thức    chiếm cứ.
Hoàng đế  ngọn lửa hừng hực, cũng   thấy sự khác thường của nàng.
“ , Nhung Địch    trẫm chỉ  mười bốn tuổi nên nào  đặt trẫm  trong mắt, mà trẫm nghĩ, bọn họ khinh địch chính là thời cơ duy nhất của trẫm, trẫm lệnh cho lão tướng đánh phía chính diện, bản  lặng lẽ mang theo ba ngàn tướng sĩ, vượt núi băng rừng, ẩn nấp tại một chỗ trong rừng rậm ba ngày ba đêm,  đó tấn công địch từ phía  lưng. Hai bên giáp công khiến đối phương trở tay  kịp, trẫm chính là dựa  trận chiến đó mà thiết lập uy quyền trong quân đội, về  điều binh khiển tướng thì dễ dàng hơn nhiều…”
Hoàng đế  xong,  Phó Nhiêu, chỉ thấy đôi mắt xinh  của nàng đờ đẫn, bộ dạng cũng ngẩn ngơ, cực kỳ thú vị.
Chàng nhẹ nhàng vuốt tóc mai rũ xuống của nàng, dịu dàng : “Mọi  đều  trẫm là Hoàng đế lăn từ  mũi đao tới,  trẫm tàn nhẫn vô tình, trẫm cũng cho rằng đời  là như thế, nhưng mà Nhiêu Nhiêu, nàng  , hai canh giờ , Lưu Đồng  cho trẫm  rằng nàng  lạc, trẫm  tâm trạng gì ?”
Gió lạnh cuốn theo ánh lửa nóng rực bay  đáy mắt nàng, tâm trạng nàng nhộn nhạo, ý thức dính  như keo, chỉ thì thào hỏi: “Tâm trạng gì?”
“Trong lòng trẫm chỉ  một ý niệm,  tìm cho bằng  Phó Nhiêu của trẫm... Trẫm chỉ  nàng bình an   tổn hao gì dù chỉ là một cọng tóc...”