Tối nay  tổ chức tiệc tuyển chọn, mỹ nhân hiến nghệ, ngộ nhỡ   trúng ai, tuy miệng   nạp phi, nhưng nếu  nạp cũng là chuyện dễ dàng, nếu , vẫn  cung phi theo hầu giá mà.
Lăng Hoa Độc  quả thực dễ giải.
Là nàng nhất thời hồ đồ,  còn ở đây vắt óc suy nghĩ   để phối thuốc giải.
Sau khi Phó Nhiêu “lĩnh hội” ý tứ của Hoàng đế, lập tức xách hòm thuốc  dậy. Đi  hai bước, vì  tính cẩn thận nên nàng nhanh chóng  ,  xổm xuống, lấy ngân châm  bắt lấy đầu ngón tay Hoàng đế chích một cái, nặn  một chút m.á.u giữ ,  đó nhanh nhẹn đóng hòm thuốc  ôm nó nhanh bước rời .
Hoàng đế vẫn luôn nhắm mắt, song tai  vô cùng thính, lồng n.g.ự.c  phập phồng theo  thở của nàng, bước chân nàng tựa như hàng nghìn viên đá vàng từng chút từng chút đè  đầu tim của ,  ấm trào  từ lồng n.g.ự.c như nham thạch nóng chảy, đang va chạm dữ dội  màng tim... theo cánh cửa đóng sầm , dòng nước ấm lặng lẽ ngừng chảy như thuỷ triều rút khi gặp giá lạnh.
Hoàng đế ngửa đầu hít sâu, cơ bắp căng chặt chậm rãi thả lỏng, chán nản tựa  gối, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phó Nhiêu rời khỏi chính điện, vội vàng trở  phòng hông, nàng thắp một cây đèn bạc,  tới dược phòng, nặn giọt m.á.u đọng trong ngân châm  một cái đĩa nhỏ,  đó phối thuốc giải dựa  độc tính.
Chàng là đế vương,  thể liên quan đến giang sơn xã tắc,  thể qua loa.
Khoảng hai khắc đồng hồ , Phó Nhiêu  phối thành công thuốc nước, khi nàng nhỏ thuốc nước  giọt m.á.u , màu sắc của giọt m.á.u lập tức   đổi, trở thành màu đỏ tươi, Phó Nhiêu mỉm , nàng  phối  thuốc giải.
Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, nàng  giúp tổ mẫu nghiên cứu thuốc, bảy tuổi  thể nhận  mấy trăm loại dược liệu,  khi phụ  và tổ mẫu  lượt qua đời, nàng  gánh vác gánh nặng việc nhà, hễ  thời gian rảnh là lấy mấy chục quyển sổ tay hành y tổ mẫu để  lật xem, dựa theo phương thuốc ghi chép để phối thuốc.
Sau khi  kinh, bởi vì nàng hiểu y thuật, cũng thường xem bệnh tặng thuốc cho bác gái hàng xóm, dần dà tích lũy  chút danh tiếng  phố, nàng chỉ định dựa  danh tiếng của  để từ từ bắt đầu buôn bán chút dược  phụ cấp cho gia đình, đáng tiếc Từ Gia chê nàng xuất đầu lộ diện,  cái gì mà ngày     quan lão gia,  mong thê tử của     gọi là nữ thầy thuốc.
Khi đó  chuyện của nàng đều dựa dẫm  Từ Gia, nghĩ chờ  đỗ đạt, nàng chính là quan phu nhân,  thể  cho  mất mặt nên đành thôi.
Dù , những năm  nàng  bao giờ bỏ bê nghề , hàng ngày nghiên cứu tập luyện.
Không ngờ,  khi rời khỏi Từ Gia, nàng  thoát khỏi rào cản và  thể thực sự phát huy tài năng của .
Nàng chuyên tâm tỉ mỉ,  cực kỳ  thiên phú, nền tảng vững vàng, giờ đây tuy tay nghề điều chế thuốc của nàng  thể gọi là trình độ cao thâm, nhưng cũng  xưng tụng hai chữ “tinh xảo”,  khi  Thái Y viện, nàng  nhận thức rõ ràng hơn về trình độ của , càng ngày càng tự tin, cũng càng thêm kiên định  con đường hành y.
Không ai  thể ngăn cản nàng. Hoàng đế cũng  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-56.html.]
Phó Nhiêu đun nóng thuốc nước, chế thành ba viên dược , bỏ  trong một hộp gấm nhỏ,  dậy định đưa đến chính điện.
Gió lạnh thổi  từ khe cửa sổ, Phó Nhiêu khoác lên  một chiếc áo choàng vải gấm, nàng bận rộn một hồi nên miệng lưỡi khát khô, bưng chén  lên uống một ngụm  lạnh, phế phủ cũng run rẩy theo, nhưng nàng mặc kệ rét lạnh, cúi đầu thổi đèn, ôm hộp gấm  cửa.
Sương cuối thu dày đặc, hành cung thắp đèn đuốc sáng trưng, cờ xí cắm khắp nơi bay phần phật trong gió lạnh. Trăng sáng treo tít  cao, chiếu sáng cả phía chân trời, làn mây mù mỏng manh tan dần, chắc ngày mai thời tiết .
Dáng  mảnh khảnh của Phó Nhiêu vội vàng   hành lang điện Càn Khôn, dọc theo hành lang vòng tới mái hiên  đại điện, nàng  ngang qua phòng hông  thấy Lãnh Hoài An khom  rùng  ở cửa.
“Huyện chúa,  ngài  đến đây?” Lúc Lãnh Hoài An  thấy nàng, ánh mắt y sáng bừng, dời mắt sang  trong tay nàng, thấy một hộp gấm gỗ tử đàn, đây là hộp chuyên đựng dược  của Thái Y viện, y nhận : “Cái  là thuốc giải  phối xong ?”
Phó Nhiêu gật đầu.
Lãnh Hoài An kích động đến nỗi suýt nữa oà  : “Tốt quá , Huyện chúa, mau  cứu bệ hạ .”
“Bệ hạ  gọi nương nương ?”
Lãnh Hoài An  khổ lắc đầu: “Không  , hỏi vài  đều  chịu...” Y thầm liếc Phó Nhiêu một cái, thở dài : “Huyện chúa, lão nô liều c.h.ế.t  một câu  nên , từ hôm ở chái nhà về , bệ hạ  từng đến hậu cung… Bệ hạ đây là…”
“Công công, chúng  mau  cho bệ hạ uống thuốc giải.” Phó Nhiêu lạnh giọng cắt đứt vế  của y,  sai   lấy hòm thuốc,  cúi    trong.
Lãnh Hoài An do dự  nên đuổi theo  .
Phó Nhiêu thấy y hấp tấp, dở  dở  : “Công công, nếu bệ hạ  lâm hạnh phi tử, dùng thêm dược   cũng  thể giải lượng độc còn dư, bây giờ bệ hạ còn đang chịu đựng,  nhanh chóng giải độc,  những  uống thuốc mà còn  dùng thuật châm cứu, công công mau đến đây .”
Lúc  hai  mới bước nhanh đẩy cửa ,   noãn các.
Phó Nhiêu bưng hộp gấm, nàng ngước mắt thấy bóng  mặc y phục vàng rực  giường, đang  nghiêng    trong, mặc dù  thấy rõ biểu cảm của , nhưng xem     lắm.
Phó Nhiêu bước nhanh về phía , phân phó Lãnh Hoài An: “Lấy chút nước ấm.”
Chốc lát , nội thị vội vàng mang hòm thuốc , Phó Nhiêu đưa hộp gấm cho Lãnh Hoài An: “Mau đút thuốc cho bệ hạ.” Nhận lấy hòm thuốc trong tay nội thị, nàng để ở một bên, lấy túi da trâu , trải  bàn cao bên cạnh sạp, chờ để châm cứu.
Hoàng đế  Lãnh Hoài An nâng dậy,  dựa   gối, Phó Nhiêu  kỹ sắc mặt , thấy đường nét khuôn mặt  kéo căng, vẻ mặt cương quyết mạnh mẽ giờ  cực kỳ tệ, xem  lượng Lăng Hoa  ít, những nữ nhân  vì   Hoàng đế sủng hạnh mà  từ bất kỳ thủ đoạn nào.