Thái Hoàng Thái hậu thấy thế sắc mặt chợt  đổi, bà liếc  Hoàng hậu một cái, cố đè nén cơn giận : “Hoàng đế, Thẩm Dữu là cô nương do đích   nuôi dạy, ai gia lấy tôn nghiêm của Thái Hoàng Thái hậu  bảo đảm, nhất định   nàng.”
Hoàng đế chậm rãi duỗi tay, cầm chén rượu  lên, ngửi thử, sắc mặt thoáng biến đổi: “Quả thật rượu   bình thường.”
Đàm Chính Luận  hiểu tại  Hoàng đế  ngửi, căng thẳng run rẩy áo bào: “Bệ hạ ngài…”
Hoàng đế lắc đầu: “Trẫm  …” Chợt,   với sắc mặt bình tĩnh: “Trẫm tin tưởng hoàng tổ mẫu, cũng tin tưởng Thẩm gia, cho gọi Cẩm Y vệ Lưu Đồng, bảo  tra rõ việc .” Hoàng đế chống bàn  dậy, cơ thể đột nhiên lảo đảo.
Quần thần đều kinh hãi,  dậy: “Bệ hạ!” Liên tục vang lên những âm thanh kinh ngạc.
Hoàng đế bật , khoát tay với chúng thần: “Không , trẫm  bất cẩn ngửi thử,  ngờ thuốc  mạnh như .”
Sắc mặt  chợt trầm xuống,   lệnh cho Lưu Đồng.
“Trẫm lệnh cho ngươi đêm nay  tra rõ, ngoại trừ Thái Hoàng Thái hậu , ai   ngươi kiểm tra thì   phép rời khỏi.”
Đại điện   im lặng.
Nếu chỉ  tra   độc thì   vấn đề lớn nhưng nếu Hoàng đế  đầu độc thì là chuyện nghiêm trọng.
Một khi sự thật  phanh phui, kẻ   sẽ   kết cục  .
Tâm trạng Hoàng hậu lạnh hơn mấy phần.
Nàng   tính toán kỹ càng,  ngờ Hoàng đế  hít một , nàng  cũng   độc tính của thuốc  nặng như , nàng   khỏi âm thầm liếc  Phó Kha bằng ánh mắt lạnh lùng.
Phó Kha còn hoảng sợ hơn nhưng  cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh.
Mọi chuyện  vượt quá tầm kiểm soát, ban đầu nàng  định gài bẫy Thẩm Dữu, đá Thẩm Dữu  ngoài,  ngờ Hoàng đế bất cẩn trúng độc, yến hội tuyển tú  đành  dừng .
Hoàng đế để  một đám  đều  mục đích riêng , giả vờ mệt mỏi rời khỏi cung Thiên Vũ.
Lãnh Hoài An cùng cận vệ thiên tử lặng lẽ dìu  rời .
Sau khi về đến hành lang điện Càn Khôn, Hoàng đế bỏ tay Lãnh Hoài An , thản nhiên : “Trẫm  .”
Mục đích Hoàng đế ngửi thử chính là để gây áp lực cho Thái Hoàng Thái hậu, từ đó kết thúc yến tiệc, tiện thể cũng cảnh cáo kẻ tiểu nhân  ý đồ  xa.
Ai dám hạ độc thiên tử,  lập tức khiến bọn họ  bao giờ trở  .
Những năm gần đây triều chính   định, ít khi  nổi giận, những cung phi  cho rằng tính tình   lên, xem  nhất định  trừng phạt .
Chuyện còn  thì giao cho Lưu Đồng lo.
Chàng tin, Lưu Đồng sẽ cho  một câu trả lời thỏa đáng.
Sau khi trở  điện Càn Khôn, sắc mặt Hoàng đế  phiếm hồng, hô hấp cũng gấp hơn.
Lãnh Hoài An thấy thế, chợt cảm thấy  , khom  tiến lên  đỡ cánh tay : “Bệ hạ,  cần thần gọi một vị cô nương tới ?”
Đã là độc kích dục, tìm một vị phi tử là  thể giải quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-54.html.]
Hoàng đế lắc đầu: “Trẫm ghét những âm mưu quỷ kế , ngươi  xem ai trong  họ đáng tin đây?”
Lãnh Hoài An nặn  một nụ  gượng gạo.
“Trẫm  tính toán trong lòng, chịu đựng thêm chút là .”
Trước đây phi tử thị tẩm trong cung, để trợ hứng cũng sẽ dùng chút hương thuốc kích thích,   từng trải,  đáng lo ngại.
Hoàng đế nhắm mắt  ngửa  trường kỷ, tay ấn giữa mày, lộ  vẻ mỏi mệt,  cực kỳ thất vọng đối với chuyện đêm nay.
Ai  thể chịu  nữ nhân bên gối trăm phương nghìn kế tính kế  chứ.
Hậu cung , thật sự khiến   mà cảm thấy chán ghét.
 Lãnh Hoài An  lo lắng, từ từ   ngoài: “Lão nô  gọi ngự y cho ngài.”
Lúc   gọi Phó Nhiêu tới cứu giá, chẳng  là bỏ lỡ cơ hội   ?
Dường như Hoàng đế  đoán đúng suy nghĩ của y, trầm giọng quát: “Đứng !”
Lãnh Hoài An chậm rãi ngoái đầu  .
Chỉ thấy  uể oải tựa ở  gối, giọng  mơ hồ  rõ truyền đến: “Gọi Hạ Du.”
Lãnh Hoài An  hiểu nổi,    khuyên thêm nhưng thấy Hoàng đế lạnh lùng trừng mắt  y, y giật , liên tục gật đầu.
“Được  , lão nô  gọi Hạ Du.”
Một lát , cửa noãn các  đẩy , chỉ thấy Lãnh Hoài An dẫn theo một bóng dáng kiều diễm nhẹ nhàng bước .
Khuôn mặt đó  son phấn, trắng nõn  tì vết,  chính là khuôn mặt mà ngày nào  cũng mơ đến.
Trong lòng Hoàng đế hoảng hốt, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Lãnh Hoài An quỳ xuống đất phịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất  dậy nổi mà cáo tội: “Bệ… bệ hạ, ấu tử của Lễ bộ Thị lang Khúc Ninh đại nhân cưỡi ngựa ngã  thương, Hạ Thái y  qua đó khám cho , Thái Y viện chỉ còn Phó cô nương…”
Phó Nhiêu   chuyện gì đang xảy , việc nhân đức  nhường ai ôm theo hòm thuốc bước tới, quỳ gối  mặt Hoàng đế, bình tĩnh : “Thỉnh bệ hạ vươn cổ tay, thần nữ bắt mạch giúp ngài.”
Lãnh Hoài An chỉ  Hoàng đế trúng độc chứ vẫn   độc gì, nàng     gì về chuyện cung Thiên Vũ cả.
Khi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn vươn tới, Hoàng đế nhắm mắt , nghiến răng nghiến lợi  hai chữ: “Ra ngoài!”
Phó Nhiêu chỉ nghĩ rằng  giấu bệnh, ngẩng đầu  , thấy sắc mặt  thật sự khác thường, dường như đang cố nhẫn nhịn điều gì, chân mày nhíu , : “Bệ hạ, hãy để thần nữ bắt mạch cho ngài.”
“Chuyện nhỏ  đáng ngại, nàng  về…” Chàng cố nén khó chịu, giọng điệu chậm  đôi chút nhưng   nàng.
Vừa   chỉ liếc nàng một cái, rõ ràng nàng mặc quan phục nhưng trong mắt   thấy dáng vẻ vô cùng yêu kiều.
Có lẽ do nhớ nàng quá lâu, gặp    mong , tâm tư  kìm nén , dược tính trong cơ thể  chỗ dựa,  kích thích  .
Chàng cụp mắt, cố gắng để giọng điệu của   vẻ bình thản. “Nhiêu Nhiêu, nàng ngoan,  lời, trở về nghỉ ngơi…”