Cơn giận trong mắt Hoàng đế tiêu tan.
Thái Hoàng Thái hậu  đám nữ quyến một lượt, nghĩ đến một chuyện trọng đại khác, đổi giọng : “ ,   Hoàng đế đến,  nhân tiện để các quý nữ  mắt  .”
Các phu nhân đều đang ở đây,   những cô nương  đều đang chờ ở trắc điện bên cạnh.
Đang  hạ lệnh gọi  qua đây.
Hoàng đế thản nhiên từ chối : “Hoàng tổ mẫu,   tối nay  chính yến , lát nữa trẫm gặp cũng  muộn, trẫm    thể   khỏe nên dành chút thời giờ tới thăm, đại thần trong điện đang chờ trẫm, trẫm   phiền   chuyện nữa.”
Thái Hoàng Thái hậu đành nuốt  lời  đến bên miệng, gật đầu : “Quốc sự  trọng.”
Sau khi Hoàng đế rời   lâu, Phó Nhiêu cũng  cho lui.
Nàng vội vàng bước xuống bậc thang,  theo con đường nhỏ bên  cung Thọ Ninh để đến điện Càn Khôn.
Hành cung Yến Sơn  dựng theo sườn núi, đường  giữa các điện  thông với , nhưng cung đường lớn như  thường là nơi mà các vị chủ tử  qua, những cung nhân thường   theo con đường nhỏ  chân núi. Phó Nhiêu thực sự   chạm mặt bất kỳ ai nên   vòng từ lối  hành lang.
Đường nhỏ hành cung gập ghềnh, quanh co.
Nàng nhanh chóng  vòng qua một vài cung điện  mới đến bên  điện Càn Khôn. Phía  điện Càn Khôn là chính điện, hậu viện  đục  trong núi, thấp hơn một tầng so với mặt đất, Thái Y viện và nội thị giám đều ở đây.
Lên một dốc nhỏ là một mái đình tam giác, nối từ  gian đình là một lối , qua lối  đó về đằng  là dãy phòng ngang mà nàng ở.
Nào ngờ  bước  trong đình  thấy một bóng hình thanh tú đang  giữa.
Phó Nhiêu  kinh hãi: “Bệ hạ…” Nàng nhanh chóng kéo vạt váy, quỳ gối thi lễ với : “Tạ ơn cứu mạng của bệ hạ.”
Gió mát thổi qua đôi mày thanh tú của , Hoàng đế khoanh tay  nhạt: “Trẫm đào tim đào phổi giúp nàng, nàng cũng nên cho trẫm đôi chút lợi ích chứ?”
Phó Nhiêu  lời  của  trêu chọc khiến hai gò má đỏ bừng, nàng dời mắt, ấp úng : “Bệ hạ  một chút xem , thần nữ  thể cố gắng  .”
Những việc  thể   thì  .
Hoàng đế   ý tứ trong lời  của nàng,  vui : “Đồ   lương tâm, trẫm dùng  cách che chở nàng, nàng  đề phòng trẫm.”
Phó Nhiêu  vạch trần tâm tư,  nhẹ  .
Nàng  lên  , đôi mắt hạnh cong thành hình trăng non, ý  lộ  từ khóe mắt, rơi xuống khóe miệng, nhuộm cánh môi nàng thành sắc đỏ tươi.
Chàng nhớ tới đầu lưỡi linh hoạt ướt át của nàng… âm thầm dời mắt.
“Ghi nợ , đợi trẫm nghĩ kỹ  sẽ đòi nàng.”
Đây là  đầu tiên  để ý một cô nương, bỏ mặc cả triều thần đang đợi ở cung.
Hoàng đế nhanh chóng rời , Phó Nhiêu kinh ngạc  bóng lưng , lộ vẻ hoang mang.
Chàng đợi ở đây chỉ là vì lấy phần thưởng từ nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-51.html.]
Hình như Hoàng đế  đáng sợ như trong lời đồn kể .
Phó Nhiêu trở  phòng ngủ, ngủ một giấc đến qua giờ ngọ mới tỉnh, Hạ Linh lấy đồ ăn giúp nàng, sáng nay nàng   ở trong phòng,  lẽ là  chơi, Phó Nhiêu cũng  quan tâm, Hạ Du chỉ dặn nàng dẫn Hạ Linh đến, còn   chuyện cứ để  cha  lo.
Phó Nhiêu dùng cơm trưa xong thì  tiểu hoàng môn tới gọi nàng,  là Lãnh công công tiêu chảy mời nàng đến khám.
Phó Nhiêu lập tức cầm theo hòm thuốc  tới chính điện.
Quả nhiên Lãnh Hoài An  chút  hợp thủy thổ, đang ôm bụng dựa  sạp nhỏ tại gian phòng nghỉ.
“Huyện chúa, mấy vị thái y đều  mời  , phiền Huyện chúa bắt mạch giúp lão nô một chút.”
“Việc nên  thôi.” Phó Nhiêu bình thản tiến lên, bắt mạch giúp y,  y  lạnh bèn kê đơn  mở hòm thuốc, đưa cho y dược cao.
“Công công, ngài thoa dược cao   rốn, ấm nóng thông khí, sẽ khỏe nhanh hơn.”
Mắt Lãnh Hoài An sáng lên, nhận lấy: “Huyện chúa, đây là  đầu tiên lão nô  thấy thứ đồ , hiệu nghiệm ?”
Phó Nhiêu tự tin , : “Đây là phương thuốc mà tổ mẫu   nghiên cứu  nhiều năm, trẻ con  đau bụng, thử trăm   sai, ngài dùng thử , bảo đảm thuốc  khỏi bệnh.”
“Nói trắng , bắt mạch xem bệnh,   chắc  hơn  thái y trong Thái Y viện, nhưng nếu bàn về chế thuốc, e là ít ai  thể bằng .”
Lãnh Hoài An  đánh giá Phó Nhiêu một  nữa, liên tục gật đầu: “Huyện chúa quả nhiên là giỏi giang, là phúc khí của bệ hạ.” Phó Nhiêu  , sắc mặt  cứng , ý  biến mất.
Lãnh Hoài An thấy thế  nhớ cuộc  chuyện của hai   long xa,  khỏi lo lắng cho nàng.
“Nha đầu ngốc , tại  ngươi  nghĩ ,  theo bệ hạ, ngươi chỉ cần hưởng phúc.”
Phó Nhiêu giật , lắc đầu, kiên quyết : “Công công, theo bệ hạ,  còn  thể xem bệnh cho   ?”
“Việc …”
“Làm nghề y là chí hướng cả đời của , bệ hạ vô cùng , nhưng   điều  hướng tới…”
Nàng  dứt lời thì thấy bóng dáng vàng chói đang  thẳng bên trong tấm bình phong phòng bên,      thấy tiếng nàng từ khi nào, bước  đây, đúng lúc  thấy lời    của nàng.
Trái tim Phó Nhiêu đập loạn, nhưng hiếm khi nàng   hề nao núng, mà  thẳng  mắt .
Nàng  cho   suy nghĩ của .
Hoàng đế  tức giận như nàng tưởng tượng, ngược   còn , nhẹ nhàng bước  như thường lệ.
“Sao nàng  nếu  theo trẫm thì  thể  điều  ?”
Lúc  Lãnh Hoài An mới phát hiện  Hoàng đế ở phòng bên, vội vàng  lên thi lễ với ,  lặng lẽ   ngoài.
Hoàng đế chắp tay  Phó Nhiêu, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Phó Nhiêu hoảng sợ trong lòng, ôm chặt hòm thuốc  lòng, bình tĩnh lấy hết can đảm : “Dù ,  cũng  thể tranh giành một nam nhân với nhiều nữ nhân như .”