Hôm nay nàng mặc đồ nam, búi mái tóc đen  một ngọc quan, ngược  càng tôn lên gương mặt  tì vết.
Nàng cực kỳ xinh ,   kiểu xinh  khiến   choáng ngợp ngay từ cái  đầu tiên mà là kiểu dịu dàng và rực rỡ như ánh sáng của ngọc trai. Chỉ cần liếc  nàng thì sẽ  tài nào rời mắt khỏi hàng mi đen dài, giống như một cái móc câu, từ từ móc  tim, thấm  xương tủy.
Chàng   còn trong độ tuổi ngựa non háu đá từ lâu, cũng    trai ngây ngô  từng trải.
Hậu cung muôn hồng nghìn tía, mỗi một nữ nhân  gả  đều ít nhiều  liên quan đến lợi ích.
Chàng đối xử khác biệt với Thục Phi là vì năm xưa Lý lão gia tử c.h.ế.t trận bên cạnh ,  sinh lòng áy náy nên bù đắp  lầm với  con Thục Phi trong mấy năm qua.
Chàng  là đế vương, chỉ tay che trời , mây mưa thất thường, từ lâu    thế nào là tình, như nào là yêu.
Vậy mà    một tình cảm  rõ với Phó Nhiêu. Nàng cứng cỏi, bất khuất, ý chí kiên cường, thông minh sáng suốt, thấy nàng vất vả vực dậy gia đình như  nhưng  bao giờ tỏ  yếu đuối,  lập tức  che chở nàng  đôi cánh của .
Làm    thể   nàng    cung,   dính  thị phi, nàng chỉ là một cô nương bình thường, chỉ  sống một cuộc đời bình an.
Chàng cũng từng nghĩ đến việc buông tay nhưng chẳng hiểu     .
Cũng   là thèm khát cơ thể nàng  thèm khát con  nàng.
Khi nhàn hạ chỉ  gặp nàng.
Có lẽ cả đời  cũng  từng nghĩ về một nữ nhân nhiều như .
Khóe miệng nàng chảy  một chút nước, thật giống một đứa bé.
Lòng bàn tay  nâng gò má nàng, ngón tay cái nhẹ nhàng lau  giọt nước.
…
Bỗng nhiên giọng  vội vã của Lãnh Hoài An vang lên bên ngoài thùng xe.
“Bệ hạ, Thái Hoàng Thái hậu triệu kiến Phó cô nương.”
Phó Nhiêu giống như  sét đánh  tỉnh giấc, cánh tay run lên, đập  thành xe, đột nhiên mở mắt.
Đập  mắt là một khuôn mặt cực kỳ  tuấn, ánh mắt  ẩn chứa làn sương mờ mịt, bao bọc lấy nàng,  giống như ngọn lửa dữ dội  thể thiêu đốt trái tim  khác, đến cuối cùng một tia sáng trong suốt lướt qua trái tim nàng, cùng với một tiếng  nhẹ nhàng. “Tỉnh ?”
Chàng lặng lẽ rút tay , như thể chỉ  vén nhẹ mái tóc nàng.
Đến khi Phó Nhiêu  hồn, thấy khóe miệng ươn ướt, hoảng hốt nhận       gì.
Khuôn mặt nàng đỏ như ánh nắng chiều.
Giọng  Lãnh Hoài An  vang lên một  nữa.
“Bệ hạ, Minh Quận vương  thỉnh an Thái Hoàng Thái hậu,  đó  bao lâu, Thái Hoàng Thái hậu lập tức  triệu kiến Phó cô nương…”
Hoàng đế  thấy Minh Quận vương, mày  nhíu .
Rốt cuộc Phó Nhiêu cũng hồi phục tinh thần, đôi mắt  trợn tròn, nàng hoảng sợ : “Bệ hạ, tại  Thái Hoàng Thái hậu đột nhiên triệu kiến thần nữ ? Phải  thế nào cho ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-46.html.]
Nàng  nghĩ đến  đang ở trong long xa Hoàng đế thì   ngất xỉu .
Hiện tại   ngoài  khác gì chiếu cáo thiên hạ nàng và Hoàng đế  trong sạch, nàng sẽ   lựa chọn nào khác ngoại trừ  cung.
 nàng  cố gắng để  thể tạo  một chân trời mới,  thể phát huy năng lực trong Thái Y viện,  thể chăm sóc già trẻ Phó gia,  công việc buôn bán trở nên thịnh vượng.
Cuộc sống của nàng  bao giờ  như , nàng   mất .
Nàng quỳ gối  chân , trong mắt hiện lên vẻ bi thương cầu xin: “Bệ hạ, xin ngài, cứu …”
Cứu …
Lần  nàng   lớp rèm châu, ngước khuôn mặt nóng bừng về phía , cầu xin  cứu nàng bằng đôi mắt quyến rũ  nhào  vòng tay , dùng đôi tay nhỏ bé sờ soạng lung tung   .
Hôm nay nàng    cứu.
Một tiếng thở dài nho nhỏ truyền tới từ kẽ răng.
“Trẫm  giúp nàng, nàng  bằng lòng ?”
Phó Nhiêu  hổ cụp mắt, cúi đầu thật thấp, ngại ngùng  dám  ai, hận  thể tìm một cái lỗ chui .
Nàng hiểu ý của Hoàng đế.
Chỉ cần   một câu, sẽ chẳng  chuyện gì.  nàng   cung.
Đây là  đầu tiên  hỏi thẳng nàng như .
Trái tim Phó Nhiêu như rơi  vạc dầu sôi, âm thanh xèo xèo trượt xuống cuống họng, thiêu đốt trái tim nàng.
Cơ thể mềm mại của nàng run nhẹ, hận  thể  rạp xuống đất,  cử động.
Đương nhiên là  tình nguyện.
Theo góc  của   vặn  thấy phần  gáy trắng như tuyết của nàng, đường cong mềm mại uốn lượn  trong khiến   tưởng tượng  nhiều.
Sau khi im lặng một lát,  cắn răng hỏi nàng: “Nàng   thấy trẫm đến  ?”
Phó Nhiêu  đổ mồ hôi trong lòng bàn tay,  xong lời , càng cảm thấy đầu ong ong, liên tục lắc đầu: “Không  , thần nữ   ý đó…”
Nàng ngẩng đầu  , công bằng mà  tướng mạo  tuấn tú vô song, đối xử với nàng cũng  ,  kiên nhẫn, quan tâm nàng ở bất cứ , lặng lẽ chăm sóc nàng, nàng  bao giờ  cảm giác  bảo vệ, thế nhưng   là Hoàng đế…
Ánh mắt Hoàng đế nặng nề  nàng chằm chằm.
Trán Phó Nhiêu toát mồ hôi nhưng sự can đảm trong xương tủy cũng trỗi dậy: “Bệ hạ,  đầu thần nữ  cung   mẫu tử Thục Phi tính kế, đối với cung điện thật sự là… sợ hãi tột độ.
Thần nữ   gia thế,  cung  cũng chỉ  thể là phi tần vô danh tiểu , bệ hạ  nữ nhân nào mà chẳng , thần nữ liễu yếu đào tơ, thực sự  lọt  mắt bệ hạ…”
“Liễu yếu đào tơ?” Hoàng đế nheo mắt , ánh mắt u ám, từ từ giơ tay lên, vươn về phía gò má nàng.
“Ngoài …” Phó Nhiêu hít thật sâu, thấp giọng : “Mọi  đều  việc của thần nữ và Từ Gia, thần nữ thật sự      chỉ trích  lưng, mắng thần nữ quyến rũ bệ hạ…”