Thục Quý phi liếc qua nữ nhi trong ngực, nước mắt lập tức trào , mang theo tiếng nức nở : “Thần  cũng  , khi thần   thấy nàng ở cung Tích Ngọc thì nàng  như … Chỉ một tiếng sấm   dọa sợ , đợi lát nữa thần  sẽ cho  đến chùa Hộ Quốc mời pháp sư  pháp sự, cầu phúc  bệ hạ và Bình Khang…”
Thục Quý phi còn  dứt lời   Hoàng hậu ngắt lời: “Ơ, Thục Quý phi cho rằng chúng  nhiều  như   điếc ư,    nãy ngươi  Phó Nhiêu hại Bình Khang ?”
“Ý thần  là…”
 
Thục Quý phi còn  cãi ,  Hoàng đế lạnh giọng cắt lời: “Đều câm miệng !”
Hai  hậm hực im miệng.
Hoàng đế   Bình Khang đầy thâm ý: “Bình Khang, con  phụ hoàng , con   thế?”
Đôi mắt trống rỗng của Bình Khang chuyển động, tầm mắt dần tập trung   , bóng dáng Phó Nhiêu rõ dần trong mắt ả, ả như  kích thích dữ dội, sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, òa lên .
“Phụ hoàng, cầu xin phụ hoàng  chủ cho nhi thần…”
Thục Quý phi giật  khi thấy nữ nhi  đột nhiên lao về phía chân Hoàng đế, nàng   duỗi tay kéo ả  nhưng  kịp.
Công chúa Bình Khang dùng hết sức lực thoát khỏi sự kìm kẹp của Thục Quý phi, quỳ xuống  chân Hoàng đế, ôm lấy ống quần   lớn.
“Phụ hoàng, Phó Nhiêu vẫn luôn ghi hận nữ nhi trong lòng,  hạ độc nữ nhi!”
Phó Nhiêu   tim giật thót, chuyện nàng lo lắng nhất  xảy .
“Bệ hạ, thần nữ  oan!” Phó Nhiêu quỳ sụp xuống, nước mắt như chuỗi ngọc đứt rơi xuống đất từng giọt từng giọt.
Ngoại trừ tỏ  yếu thế, nàng   còn lựa chọn nào khác. Chỉ hy vọng  sẽ tin nàng vì sự vô tội của .
“Nếu thần nữ thật sự  hại Công chúa, tại   mạo hiểm  liều ở trong cung? Thứ cho thần nữ  một câu đại bất kính, Công chúa Bình Khang sống ngay bên cạnh thần nữ, nếu thần nữ thật sự nổi lòng , e rằng  tay ở bên ngoài cung sẽ tiện hơn chứ.”
 
Lời  của Phó Nhiêu   lý, đúng là  ai  tin.
Hoàng đế   Phó Nhiêu, ánh mắt dò xét  thẳng  mắt Công chúa Bình Khang: “Trẫm hỏi con, nàng  hạ độc gì với con?”
Công chúa Bình Khang lắc lắc đầu, hình ảnh sự việc xảy  trong cung Tích Ngọc hiện lên trong tâm trí, cảm giác ghê tởm dâng lên, ả  hổ, giận dữ  thôi: “Là mị dược…”
Hoàng đế nặng nề nhắm mắt , lúc  suy đoán ban đầu   xác minh.
Nỗi giận trong mắt Hoàng đế  thể kìm nén  nữa, giọng  lạnh như băng thốt  từ kẽ răng: “Trẫm hỏi con  cuối,  là mị dược thì con giải độc thế nào?”
Công chúa Bình Khang   tại  Hoàng đế  hỏi ả như ,  sắc mặt lạnh lùng của   cho sợ hết hồn, ấp úng: “Nhi thần… nhi thần…” Ả ngoảnh   Thục Quý phi.
Việc  đến nước , Thục Quý phi đành kiên trì đến cùng.
Nàng  giơ khăn lau nước mắt, nức nở : “Bệ hạ, thần  cho  để Bình Khang  nước lạnh, ngâm nửa canh giờ mới giải  dược tính… Lúc    là lo  tổn hại thanh danh nàng, bệ hạ, Phó thị  ác độc đến …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-29.html.]
Hoàng đế    những  giận mà còn , chính miệng Chu Hành Xuân  cho  , loại độc  nếu   thuốc giải  giao hoan với nam tử thì  giải ,   Thục Quý phi   thể giải độc cho Bình Khang chỉ với một thùng nước lạnh ? Tất nhiên là  dối.
Sự thật là trong tay Thục Quý phi  thuốc giải.
Chàng nhớ  lời của Phó Nhiêu, trong lúc hai  giằng co,  bất cẩn hít  bột thuốc.
 
Phó Nhiêu thoát  , Bình Khang   nàng cũng trúng độc,  tiết lộ sự thật  mặt .
Dược tính của loại độc  mạnh thế nào,   tự trải nghiệm,    ?
Bình thường Phó Nhiêu dịu dàng, tao nhã cỡ nào  biến thành một tiểu hồ ly quấn lấy   ngừng.
Chàng   bốn  mới  thể giúp nàng giải  mị dược.
Chàng   một lời, đáy mắt lạnh băng khiến    rét mà run.
Thục Quý phi và Công chúa Bình Khang đều ngơ ngác,  hiểu tại  Hoàng đế  chất vấn Phó Nhiêu, ngược  cứ luôn tra hỏi  con nàng .
Chỉ  Phó Nhiêu mơ hồ hiểu .
Bởi , lời buộc tội của Công chúa Bình Khang  những  thể vạch tội nàng mà ngược  còn bán  chính .
Bấy giờ sợi dây căng chặt trong lòng Phó Nhiêu mới   buông lỏng.
Cơ thể nàng lung lay, suýt nữa ngã xuống đất.
Khóe mắt Hoàng đế chú ý tới sự khó chịu của nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
Nàng  nữ nhi của  hãm hại, thất  với , suýt nữa  Thục Quý phi tính kế.
Quả nhiên là uất ức đến cùng cực.
Lúc    cho nàng một lá bùa hộ mệnh.
Hoàng đế  hề   rằng, cán cân trong lòng   lặng lẽ nghiêng về phía Phó Nhiêu.
 
Mây mù    tan hết, ánh hoàng hôn chiếu muôn nơi, từ khung cửa sổ rọi  tia sáng vàng.
Phó Nhiêu ngước mắt  chằm chằm vầng sáng rực rỡ , sự tủi   khỏi dâng lên.
Hoàng đế im lặng một hồi lâu, trong điện tĩnh lặng  thể  thấy tiếng kim rơi.
Một lát   mới mở miệng.
“Người , dẫn Công chúa Bình Khang , đánh hai mươi đại bản, đưa về Từ phủ,   lệnh    cung!”
Công chúa Bình Khang lập tức như nghẹn một  ở cổ họng,  thể tin ,  mở miệng chất vấn, nhưng bất ngờ cổ họng như cứng   phát   tiếng nào.