Bàn tay đang buộc  một nửa bỗng cứng đờ, đáy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, ánh mắt chợt trầm xuống, bình tĩnh  nàng chăm chú.
Chàng mím môi   một lời, sắc mặt  chút khó coi. Chàng mơ hồ hiểu  ý nghĩa trong câu  của Phó Nhiêu.
Nàng  nức nở nhận tội với , cũng  nhu nhược đáng thương cầu xin  ban cho một danh phận, mà là tạ ơn cứu mạng của , dường như  dùng “ơn cứu mạng” xóa sạch  bộ đoạn nhân duyên   của hai .
Rõ ràng mới nửa canh giờ , nàng quyến rũ mê , quấn lấy   ngừng, hiện giờ  xa cách giống như  từng xảy  chuyện gì.
Đầu lưỡi  đẩy má ,  thể phân biệt rõ là cảm giác gì.
Chàng cài nút áo xong,  xuống chiếc ghế bành bên cạnh,  nàng.
“Phó Nhiêu, hôm nay  xảy  chuyện gì, tại  nàng  tới tận đây?”
Phó Nhiêu dập đầu  đất, tim đập thình thịch.
Nàng nhớ tới chuyện xảy  ở cung Tích Ngọc, cũng   Công chúa Bình Khang  thế nào , nếu Hoàng đế  nàng chuốc thuốc Công chúa Bình Khang, chắc chắn sẽ tức giận, nàng  thể nhận tội danh phạm thượng .
Phó Nhiêu cân nhắc trong chốc lát, kèm theo tiếng nức nở, kể  tường tận chuyện Công chúa Bình Khang hãm hại nàng, chỉ bỏ bớt chi tiết nàng cũng  chuốc thuốc Công chúa Bình Khang, nàng  rạp  mặt đất,  nức nở  ngừng.
“Bệ… bệ hạ, khi thần nữ giãy giụa, nữ tì   vẩy bột thuốc xuống  thần nữ, thần nữ  cẩn thận  hít  một chút nên  trúng độc…”
Lời  của nàng để chừa  đường sống, đợi bệ hạ phát hiện Công chúa Bình Khang cũng trúng độc, nàng chỉ cần  chắc là khi nữ tì  vẩy thuốc bột, Công chúa Bình Khang  bất cẩn hít  một chút.
Nàng cố gắng tẩy trắng cho .
Tuy Hoàng đế   suy đoán nhưng khi thật sự   chân tướng vẫn tức giận  nổ đầu, chỉ hận  thể một tát vả c.h.ế.t Công chúa Bình Khang.
“Trẫm sẽ phái  tra rõ việc , yên tâm, trẫm tuyệt đối  nuông chiều!”
Ánh mắt dừng  cơ thể mềm mại đang run rẩy của nàng, thoáng hiện lên vài phần ấm áp.
Mái tóc đen tuyền buông dài  lưng nàng, những sợi tóc mái  trán vẫn còn ướt đẫm,     do sợ hãi  , vòng eo nàng hạ xuống tạo thành một đường cong mềm mại, khiến  đột nhiên nhớ đến cảnh ân ái đó.
Nữ nhi hại nàng,  hạ quyết tâm  bồi thường cho nàng thật .
Chỉ là, hiện tại, hành động  của nàng khiến  đoán  .
“Phó Nhiêu, chuyện hôm nay, trẫm sẽ đòi  công bằng cho nàng…”
Chàng còn  dứt lời, Phó Nhiêu  sợ  nạp   cung, dập đầu như băm tỏi: “Ơn cứu mạng của bệ hạ, thần nữ  thể báo đáp ,  khi thần nữ trở về sẽ lập cho bệ hạ một tấm bài trường sinh, cầu mong bệ hạ vĩnh bảo xương hoa (*).”
 
(*) Vĩnh bảo xương hoa : là một thành ngữ tiếng Trung  nghĩa là mãi mãi tươi , ý chỉ trẻ mãi  già, sống lâu và sống khỏe mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-25.html.]
Sự ấm áp trong đáy mắt Hoàng đế dần dần biến mất, chỉ còn  sự lạnh lẽo.
Lưng Phó Nhiêu đổ mồ hôi lạnh, nàng nhắm mắt  , đánh cược một   sẽ   khó  khác.
Sự im lặng như cực hình dày vò nàng, nhưng nàng vẫn kiên cường,  hề mảy may động đậy.
Nàng   vây hãm trong tường cung cả đời , thà rằng lúc  cố chấp để tìm đường thoát còn hơn sống  bằng chết.
Ngoài mành, Lãnh Hoài An yên lặng xoa trán,   hầu hạ bệ hạ tắm gội, bệ hạ còn hỏi y nên ban cho Phó Nhiêu  phận gì,  ,   căn bản còn chẳng quan tâm.
Y  nỡ  sắc mặt Hoàng đế, chỉ lặng lẽ lùi về phía  một bước, hận  thể để Hoàng đế coi như y  tồn tại.
Ngoài cửa sổ, gió thổi vi vu, cơn mưa cuốn  cái oi ả của mùa hạ, mang  sự mát mẻ.
Hoàng đế im lặng hồi lâu, Phó Nhiêu cũng đoán  suy nghĩ của , nàng hấp tấp phủi sạch như thế, e rằng  đụng  vẩy ngược của đế vương.
Nàng   mặt đất, thút thít nức nở mấy tiếng, ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ mờ mịt ngước  , cả  thể còn  kịp chỉnh trang sạch sẽ, tất cả đều lọt  con ngươi đen láy của .
“Bệ hạ,   thần nữ   mà là  thể, vì để cứu thần nữ nên bệ hạ  bất đắc dĩ mà , huống hồ thần nữ  mạo phạm , nếu thần nữ   điều mà đòi dùng  báo đáp thì chẳng  là hành động của kẻ tiểu nhân ? Đây là lý do thứ nhất.”
“Thứ hai, cả triều đều  quá khứ của thần nữ và Từ Gia, thần nữ  bệ hạ là bậc quân tử, tuyệt đối sẽ  bỏ mặc sự trong sạch của thần nữ nhưng thần nữ cũng  thể vì thế mà khiến thanh danh của bệ hạ  tổn hại,   sử sách sẽ ghi chép chuyện  như thế nào đây?”
Sau khi  xong lời cuối cùng, gò má nàng ửng hồng, hiện lên vẻ  mong manh quyến rũ, sự thẹn thùng và  hổ dâng lên trong đáy mắt, nàng nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, chắc là ngài cũng    nhỉ?”
Không  nạp nàng  hậu cung,   để  vết nhơ trong sử sách.
Nói cho cùng, đây cũng chỉ là một chuyện ngoài ý .
Nàng   ép buộc , cũng   uất ức cam chịu, đây là lòng tự tôn duy nhất của nàng.
Trái tim như  siết chặt, chỉ còn  một nỗi đau như ẩn như hiện.
Trong mắt Hoàng đế  một lớp sương mù bao quanh,  im lặng trong chốc lát, khóe môi nở một nụ  nhẹ: “Nàng  là  của trẫm,     cung, nàng  nghĩ tới hậu quả ?”
Nàng  từng nghĩ, cũng  kịp ngẫm nghĩ.
Lúc  nàng chỉ  là nàng  thể  cung, những việc khác, để  hẵng .
Nỗi đau nơi đáy lòng quặn lên, nàng đau đớn   nên lời, nước mắt  ứa đến vành mi, nàng cố nuốt ngược  trong, run rẩy đáp: “Từ khi chia xa Từ Gia, thần nữ  còn lòng  nào nghĩ đến chuyện cưới xin, chỉ một lòng chăm sóc mẫu  đau ốm, nuôi dưỡng ấu …”
 
Lời  của nàng lộ  chút nản lòng thoái chí.
Lọt  tai Hoàng đế như thể nàng vẫn còn lưu luyến Từ Gia,   ở bên .