Nàng tự tay nấu mì gà xé sợi cho Hoàng đế, còn cho thêm mấy viên thịt đông mềm mềm, rắc chút hành băm, hương thơm ngào ngạt.
Nàng dẫn cung nhân dâng lên cho Hoàng đế, Hoàng đế ăn hết một bát đầy ắp, Phó Nhiêu cũng múc cho  một bát nhỏ, nàng nở nụ  ngọt ngào: “Bệ hạ, thần  tản bộ với  nhé.”
Hoàng đế  đáp lời nhưng vẫn cho phép nàng nắm tay,  về phía trắc điện.
Bổn Bổn  thói quen nghỉ trưa hàng ngày, Hoàng đế với Phó Nhiêu  dạo một vòng hành lang mà  thấy bóng dáng Bổn Bổn, bèn hỏi: “Bổn Bổn ?”
Phó Nhiêu vén tóc mai,  chột : “Thần  phái  đưa con bé xuất cung ...”
Lúc nấu mì, nàng  cân nhắc đến việc tối nay  trải qua đêm xuân mặn nồng với Hoàng đế,  khi nàng mang thai Bổn Bổn càng quấn quýt lấy nàng, vì Phó Nhiêu chú ý tới tâm trạng của con mà  phớt lờ Hoàng đế.
Chẳng  Bổn Bổn vẫn luôn  xuất cung chơi , nàng  phái Tôn Chiêu đưa con đến Phó gia, nhờ Phó Khôn dẫn con bé chơi một ngày, ngày mai đón về là .
Hoàng đế nheo mắt liếc xéo nàng.
Phó Nhiêu ngượng ngùng  mặt , thẹn đỏ cả mặt,  siết chặt mười ngón tay , dắt    thư phòng.
Chàng  cho nàng thêu thùa, sợ nàng đau mắt, cũng  cho nàng may mấy bộ áo lót cho , nàng thật sự   món đồ nào để lấy  tặng .
Nhớ tới dạo  rảnh rỗi   gì , thợ thủ công   một cái ghế  bằng gỗ tử đàn dựa theo đường cong của cơ thể, Hoàng đế  xuống, nàng xoa bóp giúp  thư thái hơn, tóm  hôm nay  hầu hạ  thật chu đáo, tiếp theo nàng  suy nghĩ nên bù đắp  .
Phó Nhiêu dắt Hoàng đế  tới gian cuối của dược phòng, gian   lớn nhưng tràn ngập ánh sáng.
Từng mảng bông tuyết rơi xuống dán sát song cửa sổ, chất thành những đống hoa tuyết trắng bên ngoài cửa kính.
Vị trí ghế    cách cửa sổ  xa, bên  trải lớp thảm nhung thật dày.
Hoàng đế  thoáng qua, chỉ cảm thấy ghế   khác với những cái ghế bình thường, hình như  từng thấy kiểu dáng  ở  đấy,  thấy dáng vẻ trịnh trọng của Phó Nhiêu, khiến Hoàng đế  khỏi suy nghĩ xa xôi.
Phó Nhiêu đẩy Hoàng đế  xuống ghế , Hoàng đế lảo đảo ngã  xuống,  tiểu thê tử xinh  như tranh vẽ mà nuốt nước miếng.
“Nhiêu Nhiêu, trẫm hết giận , chúng  về phòng ...”
Phó Nhiêu đặt hai bàn tay mềm mại lên vai , ấn   xuống: “Không vội, bệ hạ bận rộn triều chính cả ngày, thần  giúp bệ hạ thư giãn...”
Chỉ thấy Phó Nhiêu xắn tay áo lên, cởi cúc áo  , chẳng rõ nàng bôi thứ gì lên tay,  đó trượt xuống xuôi theo cổ áo .
Hoàng đế nhắm mắt , thầm hít một : “Nhiêu Nhiêu...” Giọng  cũng khàn  đôi chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-246.html.]
“Hay là  về nghỉ ngơi...”
Ánh mặt trời  chói mắt ,  nghiêng mặt nheo mắt.
Phó Nhiêu lưu loát xoa bóp qua  vùng xương cổ, là một thầy thuốc giỏi, nàng  thể tìm chính xác kinh mạch ở , tay  vận lực, Hoàng đế lập tức cảm giác  cơn đau và cả sảng khoái.
Đến khi Phó Nhiêu xoa bóp tới lui  cổ giúp  thoải mái, cuối cùng nàng lau tay và cài cúc giúp .
Bấy giờ Hoàng đế mới nhận  Phó Nhiêu đang giúp  thả lỏng cơ thể.
Sau khi mong chờ biến thành hụt hẫng, chẳng hiểu   nhen nhóm ngọn lửa trong lòng .
Phó Nhiêu  hài lòng với tay nghề của , nàng vịn vai , tươi  hỏi: “Bệ hạ,  thoải mái ?”
Hoàng đế cắn răng  nàng: “Rất thoải mái...”
Không thể  , Phó Nhiêu  thành thạo trong việc , mỗi khi cổ  mỏi nhừ, Phó Nhiêu sẽ giúp  thư giãn,  đó Hoàng đế sẽ cảm thấy cả  tràn trề năng lượng.
Phó Nhiêu mỉm  e lệ, giới thiệu nguồn gốc của chiếc ghế  : “Chàng  ở   sẽ tiện cho  xoa bóp cho , hiệu quả tăng lên gấp đôi.”
Nàng dịu dàng : “Bệ hạ, thật  cái ghế   là thiết kế riêng cho  đó... thần  cũng chỉ  thể  cho  những thứ ...   xem, chiều dài , đoạn thắt lưng , chẳng    với   ?”
“Chỗ chân đạp , còn  những cơ quan ,   thể điều chỉnh tư thế  hoặc tư thế ...”
Nói xong, nàng  phần đắc ý, xem như đó là món quà sinh thần độc nhất vô nhị dành cho .
Trong lòng nàng nghĩ như .
Tâm tình Hoàng đế phức tạp,  nàng thở dài : “Nhiêu Nhiêu  nhọc lòng , món quà sinh thần , trẫm thực sự  thích...”
“Có điều...” Chàng thuận tay kéo   lồng ngực, Phó Nhiêu cứ thế ngã  trong lòng , Hoàng đế giẫm lên một cái cơ quan, ghế tựa lập tức nâng lên, độ cong   vặn cho hai  dựa sát  .
“Hoàng hậu của trẫm, nàng sẽ  nghĩ rằng như thế   thể đuổi trẫm  chứ?”
“Bệ hạ...” Phó Nhiêu năn nỉ gọi , nàng thật sự hết cách .
Đôi mắt thăm thẳm của Hoàng đến  thẳng  nàng, Phó Nhiêu cũng   còn trẻ  non  chẳng   gì, tất nhiên nàng nhận  ý của .
Sắc hồng bất chợt lan tràn  đôi gò má.