Ánh mắt Hoàng đế như vực xoáy, lạnh lùng hé môi: “Ngươi cho rằng trẫm   thấu trò hề của các ngươi ?”
Đột nhiên, Tạ Chiêu nghi từ trong đám   , quỳ gối  đế hậu, vẻ mặt lạnh lùng  Lý Tần: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, thần  tận mắt thấy miếng ngọc bội  tuột  từ trong tay áo Lý tần xuống, lăn theo áo Từ Phò mã…”
Khuôn mặt Lý tần đột nhiên biến sắc, nàng  trừng mắt  Tạ Chiêu nghi: “Con tiện nhân, ngay cả ngươi cũng dám vu khống bổn cung?”
“Ngươi  xứng để  vu khống, ngươi  chuyện ác còn ít ?” Tuy Tạ Chiêu nghi yếu đuối nhưng vẫn giữ  phong thái kiên cường.
Nàng  quỳ xuống  mặt đế hậu: “Bệ hạ, thần  xin lấy tính mạng của   đảm bảo, vật  là do Lý tần lấy  để vu khống Hoàng hậu.”
Công chúa Bình Khang vùng khỏi vòng tay Lý tần, lớn tiếng phản bác.
“Mặc kệ thứ  từ  mà , sự thật nó là vật đính hôn của Phó Nhiêu và Từ Gia...”
 
“Sự thật thì ? Ai ở kinh thành mà   chuyện Công chúa cướp hôn năm đó, Công chúa  việc gì   rả kể  để tự vả  mặt , ngươi    hổ, bệ hạ thì   chứ!” Đoạn Tiệp dư vốn là  mồm miệng nhanh nhảu,  nhịn  mà mở lời bênh vực Phó Nhiêu đôi câu.
“Chẳng   con các ngươi cố ý  to chuyện   là  chia rẽ tình cảm đế hậu  ? Đừng  tưởng chúng  đều là kẻ mù! Tình cảm đế hậu thắm thiết vô cùng,   hạng tiểu nhân như các ngươi  thể lay chuyển , hơn nữa, Công chúa điện hạ, ngươi  như  chính là bất trung bất hiếu, chẳng lẽ còn tự cho   công?”
“Ngươi… “ Mặt Công chúa Bình Khang đỏ tía như máu, căn bản  ngờ tới một tiệp dư nhỏ bé  dám   chế nhạo , lập tức  bật dậy từ  đất, giơ tay lên  đánh .
  Hoàng đế đột ngột  lên, một cước đá  ngực. “Vô liêm sỉ!”
Hoàng đế dùng mười phần sức lực, Công chúa Bình Khang  đá văng về phía ghế bành ở ,  rạp  đất, phun  một ngụm m.á.u tươi.
“Khang Nhi!” Lý tần thấy thế kinh hãi, vội vàng xông tới ôm nữ nhi: “Bình Khang, Bình Khang?”
Lý tần thấy nữ nhi nửa mê nửa tỉnh, sắc mặt tái nhợt, nàng  hối hận  thôi, ôm chặt ả  rống  ngừng.
Trong lúc hoảng loạn đó, Hạ Du  lấy con sâu độc , dâng lên  mặt hoàng đế, để   cùng .
“Bệ hạ, Từ Phò mã quả thật    hạ cổ độc.”
Phó Nhiêu liếc mắt , thấy con sâu độc nhỏ xíu, trắng như con tằm, đang bò  tấm khăn đen tuyền, n.g.ự.c nàng bỗng dâng lên cảm giác buồn nôn, nàng nuốt một tiếng, thở  một  thật dài: “Bệ hạ, quả là cổ gây ảo giác.”
Hoàng đế khép mắt , bật  giận dữ: “Không cần  cũng , chắc chắn là do Bình Khang gây .” Chàng xua xua tay,    thêm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-239.html.]
Chàng im lặng một lúc,  lấy  bình tĩnh, nghiêm nghị quét mắt    xung quanh.
“Mẫu tử Lý tần tội  thể tha, nhưng trẫm nghĩ đến công lao của Lý lão gia tử nên giữ  mạng... Không ngờ các   dám hãm hại Hoàng hậu nhiều , mưu hại Hoàng hậu, hôm nay cho dù thế nào trẫm  thể tha thứ  nữa…”
Ánh mắt  sắc bén như đao, nặng nề hạ lệnh: “Truyền chỉ, đày Lý tần  lãnh cung, ban cho cái chết.”
“Công chúa Bình Khang xuống tóc  ni cô, suốt đời giam cầm trong hoàng miếu,    ngoài.”
“Giáng Từ Gia đày  biên ải  lính, mặc kệ sống chết...”
“Còn về phần Tam Hoàng tử...” Sắc mặt Hoàng đế âm u trong chốc lát, thở dài, dứt khoát : “Giáng xuống  thứ dân, đưa đến đế lăng túc trực bên linh cữu cho tiên tổ.”
Mọi  lập tức  dậy: “Thánh thượng  minh!”
Tôn Chiêu   hai lời lập tức áp giải Lý tần và hai  .
Tiệc tàn, Hoàng đế đến ngự thư phòng xử lý việc của Tam Hoàng tử, Phó Nhiêu dẫn các phi tần rời khỏi điện Cam Lộ.
Tạ Chiêu nghi bước nhanh qua những   đường, quỳ xuống  mặt Phó Nhiêu: “Thần  cầu xin nương nương một ân điển.”
 
Trải qua chuyện , Phó Nhiêu đột nhiên cảm thấy  chút mệt mỏi, ánh nắng buổi trưa chói chang, nàng nheo nheo mắt, vịn tay Ngu phi và Liễu tần, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì ?”
Ánh mắt của Tạ Chiêu nghi lóe lên vẻ kiên quyết: “Không  nương nương ban c.h.ế.t cho Lý tần ? Có thể để thần   nương nương  việc đó  ạ?”
Phó Nhiêu  sững sờ, chỉ thấy   vô lực,  hỏi nhiều, gật đầu : “Được.”
Tạ Chiêu nghi lập tức tạ ơn, chạy về hướng lãnh cung, bóng hình mảnh mai biến mất trong ngách nhỏ.
Ngu phi liếc  hướng nàng  rời , thở dài giải thích với Phó Nhiêu.
“Tám năm  Tạ Chiêu nghi từng sinh non, chính là do Lý tần gây ,  thể nàng  vẫn luôn  bệnh cũng là vì nguyên nhân .”
“Thì  là thế…”
Phó Nhiêu còn  dứt lời, mắt tối sầm , cơ thể bỗng nhiên ngã xuống đất.