Khi  tin Hoàng đế giá lâm, Liễu Quý tần  hề vui mà trái  còn ưu phiền.
Vì   triệu Hoàng đế đến đây?
Trước  ngóng ,  trăng, chỉ mong Hoàng đế để mắt tới , nhưng mà bây giờ  cảm thấy tình thế  .
Nàng  chỉ thấy bóng  mặc hoàng bào, bước nhanh qua bậc cửa với sắc mặt trầm như nước, Liễu Quý tần gấp đến nỗi té từ  giường xuống, chẳng quan tâm chỉnh sửa dung nhan, nơm nớp lo sợ dập đầu. “Thần  thỉnh an bệ hạ…”
Nàng   xong, hoang mang rối bời  về phía  Hoàng đế.
Hoàng đế thấy  dừng bước, cũng theo ánh mắt nàng   , đôi mày  tuấn cau chặt: “Nàng  cái gì?”
Liễu Quý tần mong chờ  Hoàng đế,  như cành liễu, nàng  run rẩy : “Bệ hạ, thần   khỏe,  xin Hoàng hậu xem bệnh cho thần ...”
Hoàng đế   nhướng mày, tức giận : “Làm càn!”
“Hoàng hậu   phận gì? Nàng dám để nàng  khám bệnh cho nàng ? Đây là phạm thượng,  …”
“Bệ hạ, bệ hạ…” Liễu Quý tần vội vàng bò tới , ôm lấy chân Hoàng đế, nước mắt lưng tròng : “Bệ hạ, thần   sai, thần  lỡ lời, là Hoàng hậu nương nương  câu nệ tiểu tiết, nguyện ý bắt mạch cho  ,  là tích lũy ca bệnh, phong phú kinh nghiệm, để giúp nàng   sách… thần  mới… mới sinh  ảo tưởng…”
Hoàng đế vẫn  tức giận, đạp nàng  : “Đó là Hoàng hậu lễ hiền hạ  (*),   nghĩa là nàng  tư cách để nàng  khám bệnh!”
(*): Kính trọng, khiêm tốn đối xử  với  hiền.
Chàng kiêu ngạo  ở chủ vị, lạnh lùng trừng mắt  nàng : “Trẫm niệm tình  thể nàng  khỏe, sẽ  đánh nàng, nhưng tội   thể tha thứ, truyền chỉ, Liễu Quý tần phạm thượng, giáng xuống  tần, phạt bổng lộc nửa năm!”
Liễu Quý tần  xong cả  mềm nhũn ngã khuỵu xuống đất, sắc mặt suy sụp,  thốt nên lời.
Mấy năm nay Hoàng đế  để mắt tới hậu cung, Liễu gia và nàng  lui tới cũng giảm dần, nàng    dựa  bổng lộc trong cung để sống, Hoàng đế phạt nàng  nửa năm bổng lộc chính là  mạng nàng .
Sau khi bớt giận, Hoàng đế bắt đầu suy ngẫm, chẳng  Liễu Quý tần vẫn luôn bình an vô sự, thế mà  trông mong Hoàng hậu đến thăm?
Chàng truyền Tôn Chiêu  tra xét vài  cung nữ,  khi   sự thật, Hoàng đế  khỏi tròn mắt kinh ngạc.
Các phi tử trong hậu cung đều đang tìm  cách để lấy lòng Hoàng hậu ?
Chu đáo, thận trọng đưa tặng vài thứ do  tự  thì   ,   giả bệnh?
Hoàng đế xoa trán, liếc  Liễu Quý tần đang  lóc thảm thương, thế mà  nảy sinh chút đồng cảm.
 
Hoàng đế rời khỏi cung Mẫn Nghiên, sai  đến điện Khôn Ninh để báo , ám chỉ Phó Nhiêu rằng  sẽ về cung,  thể giải tán các cung phi khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-235.html.]
Các cung phi tản , Phó Nhiêu đón Hoàng đế  cung, Hoàng đế kể  chuyện của Liễu Quý tần, Phó Nhiêu cũng dở  dở .
Buổi tối, phu thê hai  đang cởi áo tháo đai lưng,  vui vẻ thì nào ngờ ngoài điện truyền đến tiếng  đứt quãng, Phó Nhiêu thấy lạ, đẩy Hoàng đế , choàng  xiêm y gọi cung nhân dò hỏi.
“Người nào đang ồn ào?” Tiểu Kim Tử hầu hạ trả lời.
“Hồi bẩm nương nương, chẳng  hôm nay Liễu tần nương nương ăn nhiều trái cây ướp đá nên  đau bụng ? Không cẩn thận để cho Tam Công chúa  thấy, Tam Công chúa trộm ăn hết  còn , đến đêm thì nôn mửa, tiêu chảy  dữ, Liễu tần nương nương bế Công chúa ở ngoài điện cầu kiến nương nương, nô tỳ cho   mời thái y và bảo Liễu tần nương nương trở về, nhưng Tam Công chúa  nôn  m.á.u ở thiền điện...”
Phó Nhiêu  đến đây,   màng đến Hoàng đế nữa, vội vén rèm, xuống giường.
“Đưa  đến Tây trắc điện, bổn cung sẽ  xem Tam Công chúa ngay bây giờ.”
Tất nhiên Hoàng đế  vui, nhưng nghĩ nữ nhi   nôn  máu, đành  bỏ qua.
Chàng cùng Phó Nhiêu chỉnh trang sạch sẽ  đến  trắc điện.
Trong dược phòng, Tam Công chúa  đặt  một chiếc giường nhỏ, sắc mặt trắng bệch,  thở thoi thóp, Liễu tần quỳ một bên kinh hoảng,  ngừng lau nước mắt.
 
Nàng  thấy đế hậu nắm tay mà đến, một bên nước mắt  ngừng, một mặt liều mạng dập đầu.
“Thần   tội chết,  dám quấy nhiễu bệ hạ và Hoàng hậu, chỉ vì tình trạng của Anh Nhi  , thần  bất chấp tính mạng van nài Hoàng hậu cứu lấy nàng…”
Phó Nhiêu   nàng  mà trực tiếp   ghế gấm  giường, xem xét tình hình của Tam Công chúa.
Hoàng đế thấy Liễu tần lải nhải liên hồi, phất tay: “Trẫm sẽ tính sổ với nàng !” Ý bảo nàng  quỳ sang một bên,  xuống bên giường để xem xét Bùi Anh.
Trước tiên Phó Nhiêu bắt mạch cho nàng,   sờ chỉ tay nàng, lắc đầu thở dài: “Tam Công chúa  bệnh nền  , tiêu hóa kém, tỳ hư, vốn  kiêng kị đồ lạnh… Đột nhiên ăn trái cây lạnh, nội tạng lạnh, sợ là  chịu khổ một thời gian …”
Nàng sai dược đồng  sắc thuốc cho Tam Công chúa,  châm cứu cho nàng, đợi rút châm bạc ,  dán thêm vài loại dược cao, đến nửa đêm nàng mới tỉnh .
Liễu tần  ngờ rằng  khéo quá hóa vụng,  chỉ chọc giận Hoàng đế, còn hại luôn nữ nhi, nhất thời chỉ  chết.
Hoàng đế  là Liễu tần hại Tam Công chúa, sai  đuổi nàng  về,  đánh nàng  mười bản.
Điện Khôn Ninh náo loạn đến nửa đêm mới ngừng.
Sáng sớm hôm , Phó Nhiêu  thăm Tam Công chúa từ sớm.
Tam Công chúa  tỉnh dậy, mặc một chiếc váy sam trắng nguyệt, trông khuôn mặt càng trắng bệch, đang để cung nhân hầu hạ uống cháo ấm bụng, thấy Phó Nhiêu mỉm  bước tới, cố sức   dậy.
“Mẫu hậu…”