SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 224

Cập nhật lúc: 2025-03-25 10:44:23
Lượt xem: 40

Hai người đều cực kỳ phấn khởi, họ cung kính cúi chào kiệu cưới, rồi vén lụa đỏ hai bên, hộ tống Phó Nhiêu bước qua cổng Đại Minh, tiến về phía cổng Thừa Thiên.

Từ cổng Đại Minh đến cổng Thừa Thiên có vô số nha môn của quan lại, các quan lại không đủ tư cách đến điện Phụng Thiên đều quỳ đón ở đây.

Phó Nhiêu không lạ gì với chỗ này, nàng là Thái y nên thường xuyên quanh quẩn ở khu sở quan này.

Hai bên khu sở quan là đất trống hoặc là hẻm, lúc này đều chật kín người đang quỳ.

Kiệu cưới dừng ở cổng Thừa Thiên, hai người Dương San San lại trao lụa đỏ trong tay cho Lễ bộ Thượng thư Hàn phu nhân và Lại bộ Thượng thư Liễu phu nhân.

Hai phu nhân diện trang phục cho nhất phẩm cáo mệnh, dẫn kiệu cưới vào nội thành.

Đến Đoan Môn là Tả đô ngự sử Trình phu nhân và Ngũ quân Đô đốc phủ Hữu đô đốc Tả phu nhân. Hai người là nữ quyến cao quý nhất trong các quần thần, họ đều dẫn kiệu với vẻ trang nghiêm.

Kiệu cưới đến Ngọ Môn, nội giám hô lớn: "Xuống kiệu." Kiệu cưới dừng ở đây.

Trình phu nhân và Tả phu nhân, một người vén mành, một người đích thân đỡ Phó Nhiêu ra. Người nghênh đón họ là Minh vương phi và Đại trưởng Công chúa Vinh Ninh. Đại trưởng Công chúa Vinh Ninh là cô mẫu của Hoàng đế, là tỷ tỷ ruột của tiên đế, năm nay đã 54 tuổi. Hai hoàng thân quốc thích đức cao vọng trọng đồng loạt nhìn Phó Nhiêu.

Trẻ tuổi nhã nhặn, hoa nhường nguyệt thẹn.

So với sự gò bó của các ngoại mệnh phụ khác, hai người này trò chuyện rất thoải mái.

"Ta hay nghe Hàn phu nhân khen Hoàng hậu hiền đức, hôm nay vừa thấy là biết danh bất hư truyền." Minh vương phi bước lên, đỡ tay Phó Nhiêu. So với Minh vương càn quấy thì Minh vương phi rất hiền lành nhẹ nhàng, rất dễ tưởng tượng bình thường bà ấy cưng chiều con cái thế nào.

"Vương phi khách sáo rồi." Phó Nhiêu hơi gật đầu.

Đại trưởng Công chúa cũng tiến lên, gương mặt thon dài chứa chan ý cười nhưng vẫn có chút đánh giá.

"Hoàng hậu nương nương, tuy bệ hạ là thiên tử, cũng ngự triều nhiều năm rồi, song trong mắt bổn cung, hắn cũng là vãn bối thôi. Đời này hắn vất vả nhiều, chưa có một giây phút bình yên, bây giờ có được kiều thê như nương nương đây, bổn cung mong hắn có được những ngày tháng thanh bình. Mong rằng nương nương sớm hạ sinh đích tử để củng cố giang sơn, cũng để hắn có thể nghỉ ngơi một chút. Nương nương à, bổn cung có thể phó thác bệ hạ cho ngài rồi."

Giữa nghi thức đại hôn trang trọng trong ánh nhìn của mọi người, đây là sự ủy thác quá lớn.

Minh vương phi lo lắng nhìn Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu không đổi biểu cảm, chỉ nhìn thẳng vào Đại trưởng Công chúa. Lão phụ nhân sống trong nhung lụa, dẫu hơi lớn tuổi nhưng không che được sự quý phái, tuy ngôn từ không mang hàm ý gì khác nhưng giọng điệu cho thấy bà ấy thật lòng thương Hoàng đế.

Phó Nhiêu từ tốn cười với bà ấy: "Lời của Đại trưởng Công chúa, bổn cung sẽ nhớ. Bệ hạ là phu quân của bổn cung, chăm sóc chàng cũng là bổn phận của ta, không cần Đại trưởng Công chúa lo lắng đâu."

Phó Nhiêu trả lời rất đúng mực nhưng không mất khí phách, cũng không e dè hay tức tối, có thể nhìn ra đây không phải người tầm thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-224.html.]

Gương mặt Đại trưởng Công chúa lộ rõ vẻ vui mừng, bà ấy quỳ gối coi như xin lỗi vì những lời mạo phạm ban nãy, bà ấy bảo: "Nương nương thiện y, là phúc phần của bệ hạ."

Phó Nhiêu dịu dàng cười, không đáp lại nữa.

Giờ nàng không phải là nữ y nữa mà là đương kim Hoàng hậu, nàng phải thể hiện đúng khí chất những lúc cần thiết.

Người bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy hai hoàng thân có tuổi bước chậm thôi, chứ không biết đã có một cuộc đối đầu nho nhỏ vừa diễn ra.

Hai người đỡ Phó Nhiêu bước về trước, đến cổng Hoàng Cực thì dừng bước.

Từ cổng Hoàng Cực đi vào là điện Phụng Thiên, hai bên là quan lại nối tiếp nhau, binh giáp dày đặc như mây.

Một tấm thảm đỏ tươi thắm kéo dài đến điện Phụng Thiên, trên đỉnh có rặng mây đỏ chiếu xuống tia sáng vàng rực, sắc thái giao nhau vô cùng rực rỡ.

Hai gã nội giám giơ cao cờ lễ dẫn đường, hai cung tỉ đỡ đuôi phượng dài miên man theo sau.

Dáng người Phó Nhiêu thẳng tắp, vẻ mặt đoan trang, bước từng bước trên thảm đỏ để đi đến bên nam nhân phía cuối.

Xa quá, cao quá, bóng dáng đung đưa khiến nàng nhìn chẳng rõ. Nàng có thấy một bóng dáng vàng rực cố định trong mắt mình, rồi nàng dời mắt, bước từng bước đến gần chàng, đối diện với chàng.

Nàng như con phượng hoàng dang rộng đôi cánh, cảnh đẹp rực rỡ, chấn động lòng người. Dáng người đỏ rực bước trên thảm đỏ, tựa như Dao Nữ rơi xuống trần gian, bước từng bậc thang đi lên từ dưới thềm.

Mỗi một bước như vượt qua một khó khăn.

Cả đời của nàng đã trải qua quá nhiều gian truân.

Dẫu được người người chú ý, nhưng đó cũng chỉ là nỗi niềm hạnh phúc và may mắn nặng nề thuộc về riêng nàng.

Đây là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời nàng. Nàng lấy chồng.

Nàng chẳng thể cưỡng lại nữa, nhấc váy, bước nhanh hơn, muốn nhào vào vòng tay chàng sớm hơn một chút.

Chẳng màng đến uy nghiêm của Hoàng hậu, chẳng quan tâm đến bao thị vệ lạnh lùng và các quan lại. Trước sự kinh ngạc của mọi người, nàng mỉm cười, nhấc làn váy, lướt qua hai gã nội giám, đuôi phượng lộng lẫy và mềm mại trượt qua tay của hai cung tì, rơi xuống đất, trông như cánh bướm trong ngần khẽ lướt qua đất trời này.

Hoàng đế mặc cổn phục cửu long vàng, đội ô sa quan (*) đính lưỡng long tranh châu, đôi mắt dần nhòe đi.

Cô nương của chàng nhỏ bé thế này, lại ngoan ngoãn thế kia, lòng lại kiên cường như bức tường không thể xuyên thủng. Mãi chàng mới dỗ dành và tìm được cơ hội, thế mà lại bị Thẩm gia dọa chạy mất, tới giờ chàng vẫn không dám nhớ lại khoảng thời gian đó lòng mình trống rỗng thế nào.

Loading...