SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 223
Cập nhật lúc: 2025-03-25 10:44:21
Lượt xem: 45
Thế nên danh sách này cũng rất được chú tâm, phải là phu nhân của những quan lại thân thiết với Hoàng hậu hoặc phu nhân có danh tiếng trong triều. Còn lại liên quan đến cuộc tranh đấu quyền thế, rất nhiều quan văn quan võ muốn tìm cơ hội để được tân Hoàng hậu ưu ái, họ vắt óc tìm cách lọt vào danh sách.
Danh sách ứng cử viên được đưa vào Ngự thư phòng, Hoàng đế cân nhắc mãi mới quyến định xong.
Thay vì nói đây là danh sách đưa kiệu thì chi bằng gọi là Hoàng đế đang chiêu cáo thiên hạ, người đứng bên cạnh Hoàng hậu là thế gia, cũng là con đường Hoàng đế trải ra cho Thái tử tương lai.
Sau khi danh sách được công bố, cơ cấu triều đình cũng đã rõ ràng.
Giờ lành đã đến, Thông chính sử Dương phu nhân và Phó nhị phu nhân Chu thị đỡ nàng lên phượng liễu.
Phó Nhiêu che mặt bằng khăn đỏ, theo chân họ đến trước kiệu cưới to lớn. Hai vị phu nhân giao nàng vào tay hai vị ngoại mệnh phụ khác. Đây là hai phu nhân võ tướng, một trái một phải đỡ Phó Nhiêu vào kiệu cưới, họ buông rèm rồi đứng hai bên sườn xe. Pháo mừng nổ ra, thơ văn hoa mỹ cất lên, giọng nói lanh lảnh của nội giám vang vọng ở đầu hẻm. Kiệu cưới xuất phát, lá cờ phấp phới bên rèm, từ từ tiến về trước.
Trong chớp mắt, Phó Nhiêu không khỏi vén rèm lên, nhìn về cửa nhà qua lớp lụa mỏng manh.
Thiếu niên mặc bộ cẩm y, tư thế lỗi lạc đứng dưới hiên. Cậu mỉm cười, vẫy tay với nàng, đáy mắt tràn ngập nỗi phấn khởi, cũng chứa đựng sự phóng khoáng và trầm tĩnh được năm tháng mài giũa.
Từ giờ phút này trở đi, nữ tử nuôi cậu từ thời quấn tã lót đã gả làm vợ người khác.
Sẽ không có ai đưa cho cậu chén cháo nóng hổi mỗi khi thức giấc, sẽ không có ai cho cậu một cốc thuốc an thần sau khi học hành chăm chỉ, cũng chẳng có ai đỡ đần cả bầu trời nắng bằng tấm lưng gầy yếu cho cậu nữa.
Nỗi chua xót cứ thế xâm chiếm cõi lòng thiếu niên.
Và nó lan tràn không ngừng, đến khi kiệu cưới ra tới đầu ngõ, một hàng nước mắt nóng hổi làm nhòe mắt cậu.
Chỉ mong rằng tương lai của nàng suôn sẻ bình an, sống trong nhung lụa.
Phó Khôn mỉm cười, âm thầm giơ tay lau nước mắt, vẫn duy trì phong thái trang nghiêm mà mình nên có. Cậu mỉm cười dõi mắt theo nàng, mãi đến khi tất cả thị vệ khuất bóng ở ngã rẽ, tiếng nhạc trống ngày càng xa, có người vỗ vai cậu từ sau:
"Nào, quốc cữu gia, chúng ta uống rượu nào!"
Phó Khôn nở nụ cười hoàn mỹ, bóng dáng đĩnh đạc xoay người, hòa vào tiếng ồn sôi động.
So với nỗi lo và không nỡ của Phó Khôn, tâm trạng của Phó Nhiêu lại vô cùng tốt.
Năm đó, ở tiệc cưới của Tạ Tương, nàng thấy Hạ Linh rạng rỡ nhập hầu phủ thì lòng cũng hơi chua xót. Cứ ngỡ cả đời này sẽ không có được một hôn lễ đàng hoàng, cũng không thể thoải mái đón nhận lời chúc phúc, nàng chưa từng nghĩ, những gì chàng
cho nàng là sự tôn vinh mà thế nhân không ai sánh bằng.
Hoàng hậu, không chỉ mang nghĩa là quyền thế, mà quan trọng hơn, nàng là thê tử của chàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-223.html.]
Sống chung chăn, c.h.ế.t chung huyệt, là đãi ngộ mà chỉ có đích thê mới có.
Phó Nhiêu trốn trong kiệu cưới, mỉm cười ngọt ngào.
Từ ngõ nhỏ Phó gia, kiệu cưới nhập vào đường cái Chính Dương, rồi lại đi theo đường của hoàng cung, đi thẳng về phía bắc, tiến thẳng vào hoàng cung.
Lúc Kiều thị gả cho Hoàng đế thì Hoàng đế chưa đăng cơ, mà đại lễ sắc phong chỉ được tổ chức sau khi đăng cơ. Tiên đế và Hoàng thái hậu cũng thành hôn trước khi đăng cơ, thế nên Phó Nhiêu là Hoàng hậu đầu tiên ở Đại Tấn được hưởng nghi thức long trọng ngày đại hôn của đế hậu.
Cả thành vui như Tết, bá tánh ven đường quỳ xuống nghênh đón, hô to thiên tuế. Phó Nhiêu có công với đất nước, ai cũng cảm kích, vô cùng có uy tín trong lòng bá tánh. Có lẽ họ không hiểu cao quý là gì, cũng không biết gia thế xuất thân, họ chỉ biết Hoàng hậu mới đã không màng mạng sống của mình để tạo phúc cho dân.
Kiệu cưới đến giữa ngự đạo, ngoài hàng rào mà Ngũ thành binh mã ty ngăn cách có một nhóm bá tánh ôm hoa quả, hò la trong đám người:
"Hoàng hậu nương nương, ta là Tiểu Cách Tử ở huyện Thiện tại Gia Châu đây, ngài còn nhớ ta không? Ngài đã cứu cả nhà ta, tổ mẫu ta nghe nói ngài sắp gả cho bệ hạ nên sai ta mang trái cây tới. Nương nương, ngài nhất định phải sống lâu trăm tuổi nha..."
"Nương nương, ngài làm Hoàng hậu rồi có còn xuất cung nữa không?"
Chẳng biết ai là người bắt đầu, rất nhiều bá tánh quỳ xuống khóc than, sợ vị Hoàng hậu bình dân này nhập cung sẽ trở nên cao cao tại thượng, không còn quan tâm đến khó khăn của dân gian nữa.
Tuy nàng chẳng có vốn liếng gì trong thế gia, nhưng danh tiếng ở dân gian thì chẳng ai sánh bằng.
Một giây trước, Phó Nhiêu còn đang mừng rỡ vì có thể gả cho nam nhân mình thích, giây sau nghe thấy tiếng hô hoán của bá tánh, nàng bèn vén rèm, mãi chẳng thốt nên lời.
Có không?
Đương nhiên là có rồi!
"Có chứ, ta vẫn sẽ xuất cung mà! Ta đã là Hoàng hậu của một nước rồi, ở đâu cần ta thì ta vẫn sẽ tới! Mọi người cứ yên tâm, ta sẽ không quên ý định ban đầu của mình đâu!"
Có lẽ là bá tánh đã chạm tới lòng nàng, nhiệt huyết nơi đáy lòng Phó Nhiêu lại hừng hực bốc lên.
Chẳng màng thâm cung, chẳng màng Hoàng đế, chẳng có gì cản được mong muốn hành y cứu người của nàng cả.
Soạn sách y, nghiên cứu thuốc, thúc đẩy chính sách y tế, nàng có một con đường hoàn toàn mới để đi.
Chàng sẽ không cản nàng, nàng tin là vậy.
Giọng nàng không thấp, mềm mại lại vang vọng, các bá tánh đứng gần nghe thấy bèn vội vàng một truyền mười, mười truyền trăm. Ai ai cũng hoan hô quỳ lạy như một cơn thủy triều liên tục. Phượng loan đế cổng Chính Dương.
Hoàng hậu là quốc mẫu, cũng là hình mẫu cho mọi nội mệnh phụ và ngoại mệnh phụ. Theo quy định, mỗi khi bước qua một cổng sẽ có một ngoại mệnh phụ khác nhau bước lên đỡ hoặc dẫn kiệu.
Từ cổng Chính Dương vào cung thành, người tiến lên đỡ kiệu là Dương San San và Hạ Linh.