SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 215
Cập nhật lúc: 2025-03-25 10:30:15
Lượt xem: 38
"Khanh thấy trẫm thế nào?"
Một câu hỏi của Hoàng đế đã xua tan cái oi bức trong lều. Trình Khang rối bời.
Tính kiểu gì cũng chẳng ngờ tới việc Hoàng đế xem trọng Phó Nhiêu.
Dẫu sao cũng là lão thần bên vua nhiều năm, cũng đã trải qua hai đời đế vương, khi các quan lại và nữ quyến còn đang mắt chữ A mồm chữ O thì ông là người đầu tiên phản ứng lại.
Nhưng sau khi phản ứng lại, cơn bực bội lại dâng lên trong lòng ông.
Nữ nhi của Hoàng đế, Công chúa Bình Khang đã cướp trượng phu của Phó Nhiêu, mà giờ Hoàng đế lại muốn nạp Phó Nhiêu vào cung ư?
Mơ đẹp ghê.
Trình Khang miễn cưỡng kiểm soát biểu cảm, cười đáp: "Bệ hạ, ngài là chủ nhân của bốn bể, không gì là không thể..."
Hoàng đế đang định khen ông sáng suốt thì Trình Khang lại bày vẻ lo âu: "Song cũng vì thế mà Phó cô nương không hợp ạ..."
Trước đây, Trình Khang tuyệt đối không bao giờ công khai đối đầu với Hoàng đế, nhưng thật sự hoàng gia làm chuyện thiếu đạo đức quá!
Phó Nhiêu kia chẳng có của cải, cũng chẳng có gia thế, sao là tranh đấu được với nữ nhân trong hoàng cung?!
Cô nương như Phó Nhiêu nên gả vào một phủ đệ bình thường, chọn một trượng phu thế nào để vẫn có thể giữ chức quan ở Thái Y viện là tốt nhất. Làm phi tử của Hoàng đế là phí phạm cả cuộc đời rực rỡ.
Nỗi mừng vui chưa kịp thể hiện trên mặt Hoàng đế thì đã bị lời này của ông chặn đứng:
"Có gì mà không được?" Chàng nghiến răng thốt ra ý lạnh, cảnh cáo Trình Khang bằng ánh mắt nghiêm nghị rằng đừng có chạm vào vảy ngược của đế vương.
Trình Khang lại làm lơ, nếu ngay cả Tả đô Ngự sử như ông mà không nói thì không ai cản được Hoàng đế cả.
Trình Khang lại nhìn PHó Nhiêu một lượt, tuy cô nương mới ngoài đôi mươi nhưng gương mặt non nớt, nhan sắc xinh đẹp, dựa vào tài năng của bản thân để được người đời tôn trọng, sao lại phải hầu hạ phụ thân của kẻ địch? Ông xốc vạt áo, quỳ xuống, nghiêm trang nói: "Bệ hạ, Phó cô nương còn nhỏ, từ nhỏ đã lăn lộn ở dân gian, e là không hầu hạ bệ hạ chu toàn..."
Hoàng đế suýt nữa là không thở nổi: "Khanh chê trẫm lớn tuổi ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-215.html.]
Trình Khang không chê Hoàng đế lớn tuổi, ông chỉ đơn thuần không nỡ để Phó Nhiêu làm thiếp cho Hoàng đế. Hoàng đế muốn nữ nhân nào mà không có, tội gì cứ phải là Phó Nhiêu.
Hoàng đế gần như gầm lên: "Khi các khanh yêu cầu quan viên ở các châu quận dâng con gái, mấy cô nương mười lăm tuổi cũng được đưa tới... Sao khanh không ngại cô nương nhà người ta nhỏ hả?"
Trình Khang vẫn giữ nguyên biểu cảm: "Bệ hạ à, chuyện này khác nhau. Mấy cô nương đó không thể so với Phó Nhiêu được, những cô nương đó thì ngài cứ việc nạp vào cung, còn Phó Nhiêu..."
"Phó Nhiêu thì sao?" Hoàng đế bực bội ngắt lời ông, chàng vốn không muốn nghe ông nói nữa. Chàng lia mắt nhìn xung quanh như đang tìm gì đó, rồi ánh mắt dừng trên thanh kiếm bên hông Tôn Chiêu. Chàng đột ngột đứng dậy, duỗi tay rút trường kiếm ra khỏi vỏ, tạo ra vệt sáng trong lều.
"Khanh nói xem, trẫm xem khanh có thể thốt ra lời gì hay ho không!" Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi.
Hàn Huyền và Liễu Khâm thấy thế thì đồng thời chạy lên, một trái một phải ôm đùi Hoàng đế:
"Bệ hạ bớt giận!"
Mọi người trong lều đều quỳ xuống.
Hoàng đế thấy Trình Khang vẫn giữ nguyên biểu cảm thì tức lồng ngực, chàng lại không thể c.h.é.m Trình Khang được nên phải tìm cho mình một bậc thang. Thế là chàng dời mắt sang Hàn Huyền: "Hàn Huyền, khanh nói xem."
Hàn Huyền khóc không ra nước mắt, sâu trong lòng ông ấy cũng là suy nghĩ giống với Trình Khang.
Phó Nhiêu không hợp vào cung, e là cả đời không gả còn tốt hơn là nhập cung ấy chứ.
Huống chi, Thái Y viện cũng cần nàng.
Gả nàng cho một dòng dõi bình thường tốt biết bao, thế mà thấy tiểu cô nương người ta xinh đẹp và biết săn sóc thì lại muốn đưa vào cung hầu hạ. Phó gia đáng thương quá, cô nhi quả phụ, Hoàng đế không thể khinh người như vậy.
Hàn Huyền cũng chẳng muốn đối đầu với đế vương, nhưng Trình Khang đã đi trước một bước, nếu ông ấy lùi về sau thì lại uổng công của Trình Khang.
"Bệ hạ, thần thấy..."
Hoàng đế thấy ông ấy còn do dự thì biết sẵn đáp án rồi, chàng đanh mặt ngắt lời, quát sang Liễu Khâm:
"Khanh nói trẫm nghe!"
Liễu Khâm tuyệt vọng nhắm mắt, ba lão thần trong Nội Các có Trình Khang ngay thẳng nhất, bình thường cũng chỉ có ông là dám trách thẳng, còn Hàn Huyền thì làm việc đâu ra đấy, lấy chuyện bàn chuyện, chỉ còn lại lão là đầu óc linh hoạt, có thể làm bệ hạ vui lòng.