SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-03-25 08:37:26
Lượt xem: 46

Ánh tà dương đưa tình, gió thổi cỏ lay.

Hai người ở Ngự dụng giám dùng chút đồ ăn vặt, sau đó liền lên xe hồi cung.

Trong xe ngựa, Hoàng đế nhắm mắt nghỉ ngơi, Phó Nhiêu cầm cỏ đuôi ngựa tìm được trên đường cọ hết tai chàng rồi đến hai gò má...

Hoàng đế đưa tay túm lấy cổ tay mịn màng của nàng: “Đừng làm loạn…”

Phó Nhiêu lại càng nghịch ngợm, dùng một tay khác chọc sống mũi chàng, vừa ngứa vừa mềm, mùi hương trên cơ thể nàng khiến cho một luồng suy nghĩ ùa về trong đầu chàng.

Xe ngựa cực kỳ rộng rãi, chiếc sạp mềm lớn chiếm hơn nửa buồng xe, Phó Nhiêu nằm ở bên cạnh chàng, chống má, cười nói:

“Bệ hạ, ngài chuẩn bị cho ta nhiều đồ cưới như vậy, là định đem ta gả cho ai thế...”

Hoàng đế nghe vậy, đôi mắt tuấn tú lập tức mở ra, túm lấy hai tay nàng, nói: “Nàng đây là chê trẫm già sao?”

Cười nhạo chàng vì đã đối xử với nàng như với con gái.

Phó Nhiêu cười nấc lên không ngừng, thân thể lui về phía sau, ý định thoát khỏi sự kìm kẹp của chàng cầu xin tha thứ: “Bệ hạ, ta sai rồi, ta không có...” Trên mặt đã cười đến không ngậm miệng lại được.

Nàng tính tình kiên định, từ khi có ký ức đã gánh trên vai một gánh nặng lớn, năm 8 tuổi, nàng bắt đầu tự nấu ăn, làm việc nhà, còn giúp mẹ chăm sóc đệ đệ. Sau khi dỗ đệ đệ ngủ vào buổi tối, nàng sẽ thắp một ngọn nến, dưới ánh nến đọc sách y học.

Kiên cường bất khuất, chính là rèn luyện ra trong những năm tháng gian nan.

Sau đó gặp Từ Gia, mẫu thân thấy hắn lẻ loi một mình, lại nhớ tới nàng tuổi nhỏ, liền cố ý giúp đỡ hắn, cho hắn miếng cơm ăn, để hắn giúp nàng trong việc đối ngoại, nhưng Từ Gia vẫn quyết tâm đọc sách, dù có thể giúp được chút ít nhưng nàng vẫn là người quán xuyến cả Phó gia.

Cả đời nàng đã gánh vác quá nhiều.

Đệ đệ nói với nàng rằng đã đến lúc nàng được hưởng phước lành.

Cho đến giờ phút này nàng mới có cảm giác như vậy.

Nam nhân trước mặt này, trải qua phong ba bão táp, chắn gió mưa trên trời, bảo vệ nàng khỏi nỗi lo cơm ăn áo mặc, giữ quần áo nàng sạch sẽ khỏi bụi trần.

Nàng đã cùng chàng đứng sừng sững trên đỉnh quyền lực, chuyện cũ không truy cứu, tương lai không cần sợ.

Khoảng trống trong trái tim nàng chợt mở, sự vui tươi và hoạt bát từng thuộc về người thiếu nữ cũng lộ ra.

Mặt mày nàng vô cùng vui vẻ, hai gò má phiếm hồng, giống hệt như một bức tranh mỹ nhân.

Hoàng đế nào chịu buông tha nàng, đem cây cỏ quấy rối kia kéo xuống, một bên kéo hai tay nàng vào lòng bàn tay, một bên giữ eo nàng.

Phó Nhiêu cười lên vô cùng xinh đẹp, cuộn người lại, dùng hai chân đá chàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-208.html.]

“Nàng đây là chê trẫm già, muốn gả cho người khác không phải sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, nhiều đồ cưới như vậy, ta muốn mang theo rồi cao chạy xa bay...”

Càng nói càng không theo chuẩn mực. Hoàng đế tức giận đến mức muốn trị nàng.

Mỹ nhân mềm mại, mỗi một khung hình đều là cảnh đẹp ý vui.

Đây đại khái là lần thoải mái nhất kể từ khi Phó Nhiêu đi theo chàng tới nay.

Làm nũng là thiên tính của nữ nhân, trước kia chỉ là nàng không có ai để làm nũng mà thôi.

Cuối cùng cũng lấy được trái tim cô nương này.

Trong lòng Hoàng đế mềm nhũn, nhưng thủ hạ lại không lưu tình. Trong khoảnh khắc Phó Nhiêu vùng vẫy, chàng liền tiến tới.

Nàng chỉ có thể để cho chàng bắt nạt.

Hình như là vì để chứng minh chàng không già nên phải đặc biệt tàn nhẫn.

...

Mùng năm tháng năm, ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Những đám mây ngũ sắc tốt lành xuất hiện phía trên hành cung, Hoàng đế vui mừng khôn xiết coi đó là một điềm tốt nên dẫn đám quan viên và quan quyến lên thuyền rồng ở cửa sông Thông Châu.

Kinh quan cùng văn võ mấy châu ven bờ kênh đào, trên trăm chiếc xe ngựa, một đường tinh kỳ(*) rợp không trung, trùng trùng điệp điệp, kéo dài không dứt.

(*) tinh kỳ: cờ

Khi xe ngựa của Hoàng đế tới hoàng trướng ở cửa sông thì chiếc xe ngựa cuối cùng mới vừa khởi hành.

Hoàng đế dẫn đầu đoàn xe ngựa, ôm Công chúa Càn Trinh trong lòng, mọi người âm thầm suy đoán thân phận của nàng, nhưng không ai dám bàn luận, dọc đường đi, thị vệ quay về tuần tra, không ai dám lỗ mãng.

Bổn Bổn ngồi ở trên đế giá, thỉnh thoảng vịn đầu rồng nhìn ra xa phong cảnh chung quanh, thỉnh thoảng nằm ở trong lòng Hoàng đế nghịch râu chàng, tiếng cười vui sướng của hai cha con quanh quẩn khắp không gian.

Một số thân nhân nữ quan viên bỗng nhiên bất mãn, Phó Nhiêu ngồi ở trong xe ngựa của Thái Y viện, mang theo mấy vị dược đồng chế thuốc, mấy ngày nay nàng căn bản không có thời gian quản chuyện của Bổn Bổn, Bổn Bổn đều là do Phó Khôn và Đại Hoàng tử dẫn đi chơi, tiểu nha đầu rất nghịch ngợm, chẳng mấy ngày đã làm loạn cả cung.

Xe ngựa lần lượt đến bến, mọi người nhao nhao xuống xe tụ tập ở Đan Tê, nhìn ra xa thuyền rồng trước mặt.

Bên bờ có ba chiếc thuyền lớn, hành lang các thuyền nối liền lại với nhau, trông giống như một chiếc thuyền khổng lồ đứng sừng sững trên mặt sông.

Ba chiếc thuyền lớn có hình dáng tương tự, chiếc thuyền đế vương ở chính giữa là to lớn nhất, nó cao ba mươi thước, rộng ba mươi thước, dài một trăm thước, có năm tầng lầu, boong tàu phía đông đặc biệt thiết lập đài cao, dùng để tế tự.

Cả chiếc thuyền rồng được làm từ gỗ tếch tốt trở lên, cột buồm cao ngất, từ xa nhìn lại như cờ cắm vào trong mây.

Loading...