SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-03-25 08:30:32
Lượt xem: 37
Phó Nhiêu biết trong cung có 24 tư, Ngự dụng giám này là nha môn trong triều, chỉ đứng sau Tư lễ giám, chuyên chịu trách nhiệm làm bình phong, giường, các loại trang sức, đồ chơi, sách vở, tập tranh vân vân theo thánh lệnh.
Chẳng lẽ Hoàng đế đặt trang sức cho nàng? Nếu như vậy thì sai người đưa đến hành cung là được rồi, sao phải tới tận đây?
Phó Nhiêu khó hiểu xuống xe ngựa.
Thông Châu cách kinh thành một ngày đường, xưởng Ngự dụng giám có hơn một ngàn thợ thủ công có tiếng, lúc bận rộn có thể huy động tới cả vạn thợ thủ công. Nơi này cần nhiều phòng ốc, nhà cửa, chiếm diện tích khá lớn nên Nội đình tư đã dựng xưởng ở một nơi bí mật giữa Thông Châu và kinh thành.
Có vị thái giám đứng đầu Ngự dụng giám ra đón, là một thái giám già chừng 40 tuổi. Khi gặp Hoàng đế, lão cúi người rất sâu, vẻ mặt ôn hòa, luôn cười tủm tỉm, lúc nhìn thấy Phó Nhiêu cũng làm y hệt, có thể thấy đây là thân tín của Hoàng đế. Lão quỳ xuống lạy mấy cái rồi dẫn Hoàng đế và Phó Nhiêu đi vào.
Bên trong là từng dãy xưởng san sát, tiếng leng keng cứ vang lên hết lớp này đến lớp khác như một bản nhạc.
Chắc là do đã nhận được chỉ thị nên mấy thợ thủ công vốn ở trần nay toàn mặc áo, đồ của họ ướt đẫm, dính sát vào người. Có nội giám quản sự thấy ngự giá đến tận đây bèn vội chạy ra, dập đầu trên thềm gạch đá xanh. Hoàng đế xua tay ra hiệu cho hắn lui ra, rồi chàng dẫn Phó Nhiêu qua mấy cái xưởng, đến một nhà kho rất lớn ở giữa. Nhà kho này phải rộng hơn hai mươi trượng, ngoài cửa có thị vệ canh giữ.
Đi qua ngưỡng cửa, bên trong có vô số kệ đựng đủ kiểu đồ dùng, trang sức và đồ chơi cũng có rất nhiều loại, sặc sỡ và đa dạng vô cùng.
Lão thái giám đi trước dẫn đường, đi dọc qua từng hàng kệ, lão đều giới thiệu tường tận cho Phó Nhiêu nghe. Âm lượng của lão vừa phải, nói chuyện rất êm tai.
"Nương nương, đây là bộ gốm sứ do quan diêu làm ra."
Phó Nhiêu nhìn sang, có chiếc tách lục giác với hoa văn mạ vàng, tách trà có nắp gốm xanh trang trí "tuế hàn tam hữu" và mai bình hai quai trang trí thụy thú bằng kỹ thuật đấu thái, bộ dụng cụ pha trà mẫu đơn ngọc lam, chén con gà tráng men màu lam... chén cụ, trà cụ, mai bình, đủ loại đồ gốm sứ không tả xiết, tất cả đều có hình dáng tinh xảo, vô cùng lộng lẫy. "Bên này là đèn..."
Phó Nhiêu được dẫn đến dãy kệ cạnh cửa sổ, cả ba tầng đền là đèn cung đình tinh xảo. Có đèn lưu ly treo tường, đèn lồng thêu Tô Châu, đèn đồng đứng, đèn màu sứ, đèn cung Trường Tín.
Màu sắc rực rỡ khiến Phó Nhiêu lóa mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-206.html.]
Thấy nàng nhìn chằm chằm vào dãy đèn, lão thái giám kia lại tủm tỉm cười, chỉ tay sang một bên: "Mời nương nương sang bên này xem, đây là trọn bộ trang sức điểm thúy. Ngài nhìn xem có ưng không ạ?"
Người thường mua bộ trang sức điểm thúy thì chỉ là mua vòng tay, trang trí, trâm cài này kia thôi. Nhưng trước mặt là cả bộ điểm thúy, khoảng chừng ba mươi món, bao gồm mũ phượng, kẹp tóc, bộ diêu, trâm cài, nơ, châu điền, lắc tay... Trong đó, có mũ phượng chín rồng phượng điểm xuyến bằng ngọc lục bảo là bắt mắt nhất.
Lão thái giám đứng bên cạnh kính cẩn giới thiệu, vẻ mặt mang chút kiêu ngạo: "Bẩm nương nương, mũ phượng này dùng hơn 300 viên đá quý, hơn 3000 viên ngọc trai, thêu chín con rồng ngậm trân châu... Hơn mười người thợ mà phải mất nửa năm mới hoàn thành đấy ạ. Ngài xem bộ trang sức vàng này đi... cũng là do 30 thợ thủ công lành nghề làm cả nửa năm mới ra được..."
"Còn cả bộ trang sức phỉ thúy này nữa..." So với những món khác, lão thái giám này rất cẩn trọng bộ phỉ thúy này. Lão cẩn thận đặt mở hộp gấm tử đàn được mạ vàng ra, bên trong có mười mấy món lục phỉ. Trong đó có ba chiếc vòng tay xanh biếc, còn có cả phụ kiện tóc, nhẫn, dây chuyền, ve áo... Đập vào mắt là nước ngọc phỉ thúy trong veo, tinh tế vô cùng.
Có những ba hộp gấm như vậy, cực kỳ có giá trị liên thành.
Các món trang sức khác như chuỗi ngọc, búi tóc, cần cái gì có cái đó. Các loại ngọc nam hồng, đông châu, tùng thạch, sáp ong, san hô, đá thanh kim, ngọc hòa điền, phỉ thúy đều đếm không xuể.
Phó Nhiêu xem vậy là đủ rồi, nàng chậm rãi lắc đầu. Hơi phô trương quá.
Hoàng đế nhìn sắc mặt nàng, lòng lại lạnh đi, quả nhiên là không vừa lòng nàng mà.
Chàng đành căng da đầu kéo nàng về phía trước, đến bức tường trong cùng. Trước mặt là tủ quần áo gỗ sưa khảm bách bảo cao ngút, tượng Quan Âm bạch ngọc trên đài tử đàn, ngọc ấn lục giác, giường La Hán bằng gỗ sưa, bình phong cảnh sơn thủy treo tường, giường Thiên công Bạt Bộ, vân vân mây mây.
Có không dưới trăm món đồ dùng bằng tử đàn và gỗ sưa.
Ngoài ra còn có bốn năm rương sách cổ, tranh thư pháp, tứ bản nghiên cứu và các loại đồ sơn mài, vàng bạc đều vô số.
Cuối cùng, Phó Nhiêu chẳng thích nhìn gì cả, chỉ nhìn chằm chằm Hoàng đế bằng cặp mắt sáng quắc, nàng hờn dỗi hỏi: "Bệ hạ đang làm gì vậy?"
Hoàng đế âu sầu nắm tay nàng, ánh mắt sâu hun hút như đáy biển, chàng bỗng lên tiếng: "Đây là của hồi môn ta chuẩn bị cho nàng đó."
Phó Nhiên bỗng cứng người.
Chàng vén lọn tóc rủ xuống vào tai nàng, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp: "Trong lòng trẫm, công trạng, phẩm cách của nàng là của hồi môn tốt nhất rồi. Song người đời hay bàn tán, trẫm không muốn thấy lúc nàng gả vào cung mà trên xe chỉ có vỏn vẹn vài thứ, nàng sẽ bị người ta nói này nói nọ."