Công chúa Bình Khang cũng là  tàn nhẫn, hẳn  đoán  Hoàng đế và các quan bận tâm đến thể diện hoàng gia, sẽ thuận nước đẩy thuyền nhận hôn sự .
Công chúa gả thấp cho Trạng nguyên, vẫn  thể xem là câu chuyện   ca tụng.
Kết quả là, tất cả cùng vui. Chỉ trừ  nàng.
Ngón tay trắng nõn bấm thật sâu  lòng bàn tay, móng tay ánh lên một quầng sáng màu hồng phấn.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt trơn mượt như ngọc của Từ Gia nọ, Phó Nhiêu vò khăn thêu  sắp vò rối,  lạnh thành tiếng.
Mười năm nay, nàng dậy sớm ngủ muộn, một ngày ba bữa đều đưa sang nhà bên cạnh, xiêm y của  hư nàng vá, đế giày  mang  thủng, nàng đóng, rảnh thì đến thư viện mượn sách cho , chép  từng cuốn dâng cho  nghiền ngẫm.
Nếu  chức Trạng nguyên  của   một nửa công lao là của nàng cũng  quá.
Mười năm giúp đỡ trong hoạn nạn, sống c.h.ế.t  , cũng  thắng nổi tiền đồ như gấm .
Hối hận, căm phẫn, uất ức xoắn  trong lòng nàng, khiến nàng như rơi xuống vực sâu.
Chung quy là nàng phó thác sai , mắt mù, cũng may kịp thời ngăn chặn tổn thất,  rõ bộ mặt thật của , nếu   phí thời gian cả cuộc đời mới thật sự là cái thiệt lớn.
Phó Nhiêu  dậy từ bàn trang điểm, chỉnh trang dung nhan   phòng phía đông bên cạnh.
Mẫu  Trịnh thị của nàng ốm yếu dựa  gối tròn, thấy nàng vén rèm  , trán bà run lên, hai hàng nước mắt trượt xuống, chống giường vươn cánh tay khô gầy về phía Phó Nhiêu, nghẹn ngào khôn kể.
“Nhiêu Nhi, là   , là  hại con…” Trịnh thị   thành tiếng.
Phó Nhiêu kìm nén sự đau xót trong mắt, nặn  một nụ ,  lên đỡ Trịnh thị: “Mẹ,  đừng buồn, sớm  rõ bộ mặt thật của  cũng  hơn  đầu rơi  vũng bùn,  nhổ  .”
Trịnh thị chỉ coi như nữ nhi đang trấn an bà, lòng càng thêm khó chịu, chỉ cụp mắt, mặc nước mắt chảy giàn giụa.
Từ Gia  là nhi tử của họ hàng bên phía nhà  đẻ bà, từ nhỏ  cha  ,    nhận nuôi. Sau khi   một lòng  thi cử, Trịnh thị dẫn  đến kinh thành. Từ Gia   vẻ ngoài tuấn tú lịch sự,  khắc khổ học hành,  mặt Trịnh thị  vô cùng ân cần cẩn thận. Sau đó Trịnh thị  chủ đính hôn Phó Nhiêu cho Từ Gia, Từ Gia vui mừng khôn xiết.
Lúc , chỉ nghĩ Phó gia góp  lực giúp đỡ Từ Gia, ngày nào đó Từ Gia công thành danh toại chắc chắn sẽ nhớ  điều  của Phó gia,  tâm  ý đối xử với Phó Nhiêu, ai ngờ là thứ lòng lang  sói như .
Trịnh thị hối hận đến xanh ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-2.html.]
Hôm qua bà vui mừng phấn khởi đưa nữ nhi  cửa, hôm nay   sự thật, té ngã  giường, sức khỏe vất vả lắm mới dưỡng cho  thoáng chốc  suy sụp, thể hiện thêm bệnh trạng,  thở mong manh,  đến cuối còn ho, thở hổn hển, ho như  văng lá phổi.
Thị nữ bà tử trong phòng thấy bà như thế đều tiến lên vỗ lưng cho xuôi, cả đám đều lệ rơi đầy mặt, đau khổ cực kỳ.
Ánh mắt Phó Nhiêu như băng đảo một vòng, thấy tình cảnh , nỗi oán hờn trong lòng càng nặng, thầm nghĩ, việc  bất luận thế nào cũng  hiền lành .
Phí thời gian sức lực  nhiều mới khuyên  Trịnh thị, Trịnh thị thấy mắt nữ nhi hiện lên vài phần sắc lạnh   cái tính  chịu thiệt của nha đầu   nổi lên, bà vội túm chặt cổ tay Phó Nhiêu, khẩn khoản : “Con ngoan,   lòng con giận lắm, nhưng việc  tới nước , chúng   thể lấy trứng chọi đá, ả là ai, đó là Đại Công chúa của hoàng gia, là nữ nhi đầu tiên của đương kim bệ hạ, từ nhỏ ở hoàng thành   vây quanh, con  phục, còn  thể  thế nào? Chúng   thể đấu  Công chúa ?”
Phó Nhiêu nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của mẫu , trấn an: “Mẹ,  chỉ cần lo dưỡng bệnh cho , chuyện  con sẽ xử trí  thỏa.”
Một lát , nha đầu bưng thuốc , Phó Nhiêu tự tay hầu hạ Trịnh thị uống hết, chờ bà  , nàng mới dẫn nha đầu  cận là Đào Nhi  nhà chính.
Mưa  ngừng rơi  , bậc thang ở hành lang ướt đẫm một mảng lớn, đám mây dần tản , một tia nắng tươi  tưới xuống đỉnh đầu, mấy cột sáng lơ thơ xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống, rọi  ngói đen đầu tường.
Đào Nhi đỡ Phó Nhiêu   hiên, vẫn căm phẫn mà : “Cô nương,  tính  gì bây giờ? Cứ như  mà buông tha cho bọn họ ?”
“Đương nhiên là .” Phó Nhiêu rũ mắt, khảy vòng vàng  tay, chiếc vòng tay  là mẫu  nàng cầm cố đồ cũ của bà, đổi bạc  mua  của hồi môn tân hôn cho nàng.
Ngày  Từ Gia cùng nàng lên phố, đích  chọn cho nàng cái .
Nói là bên  khắc chữ trăm năm hòa hảo, ngụ ý cực kì .
Khóe môi Phó Nhiêu cong lên, thu hồi suy nghĩ, sai Đào Nhi: “Em  thuê vài , đến quán  tuyên truyền chân tướng Từ Gia phụ bạc , Công chúa cướp hôn .”
“Dạ!” Đào Nhi  nhịn cơn tức trong lòng,  khi đồng ý, lòng bàn chân như  quạt gió mà chạy  ngoài.
Ban đêm, Đào Nhi hứng chí bừng bừng trở về, thấy Phó Nhiêu còn đang thêu hoa  đèn, đầu tiên nàng    rót cho  một li , trơn họng  mới gấp đến  chờ nổi mà bẩm báo hết  chuyện ở quán .
“Cô nương, tin tức  tung , khách ở quán  đều lòng đầy căm phẫn, trách cứ Công chúa đương triều phá hoại nhân duyên con dân, còn mắng cho tên thư sinh vong ân phụ nghĩa Từ Gia  chân chổng lên trời.”
Đào Nhi  xổm  mặt Phó Nhiêu, vội vã  nàng: “Cô nương, tiếp theo chúng  nên  gì bây giờ?”
Ánh nến sáng ngời, chiếu  con ngươi của Phó Nhiêu, như  vầng trăng chảy trong đáy mắt nàng, nàng khẽ nhấc cằm, mỉm : “Ta và Từ Gia  ký hôn thư, trừ phi Công chúa Bình Khang   nhỏ, nếu  chắc chắn bọn họ sẽ tới tìm ,   vội, chỉ chờ bọn họ tới cửa là .”
Lời nàng  dứt,  thấy một bà tử bẩm báo ngoài song cửa: “Cô nương, Từ Gia  ầm ĩ ngoài sảnh bảo  gặp .”