SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 199

Cập nhật lúc: 2025-03-25 07:10:53
Lượt xem: 57

Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh dương len lỏi qua khung cửa sổ, bao phủ hoàng trướng bằng lớp vàng rực rỡ.

Phó Nhiêu mệt mỏi mở mắt ra, cả người như bị ngâm trong bình giấm, chẳng còn chút sức lực nào.

Cung nhân nghe thấy tiếng động, họ đã chuẩn bị sẵn nước ấm và hỏi nàng có muốn tắm rửa không.

Phó Nhiêu đồng ý. Nàng từ tốn gấp gọn xiêm y lại, một thánh chỉ vàng chói trượt xuống khỏi tay nàng. Nàng nhìn thấy thì lộ rõ vẻ mừng vui, bèn nhặt thánh chỉ lên, mở ra xem. Quả là ngoài dự đoán của nàng, chẳng biết từ lúc nào, dòng "mười năm" trong thánh chỉ đã được chàng sửa thành "đời đời kiếp kiếp". Phó Nhiêu bực bội đến mức nghẹn lời.

Thế nghĩa là nàng mất cả chì lẫn chài ư?!

Tối đó, nàng bế con về trắc điện, chẳng thèm nhìn Hoàng đế lấy một cái.

Hoàng đế ngại ngùng chắp tay sau lưng, quanh quẩn bên cửa đại điện một hồi lâu, cuối cùng đội mưa đi về.

Sáng sớm mùng Hai, đại điện hạ và Phó Khôn cùng nhau đến hành cung.

Hoàng đế gặp hai người họ ở điện phụ nên gọi Phó Nhiêu và Bổn Bổn tới.

Phó Nhiêu dắt tay Bổn Bổn đang hớn hở chạy tới điện phụ. Tới cửa thì thấy một thiếu niên mặc chiếc áo suông xanh ngọc, dáng dấp chững chạc đứng trong điện. Cậu tuấn tú, sáng ngời, ánh mắt bình tĩnh, ung dung. Mãi đến khi nhìn thấy Phó Nhiêu, nỗi mừng vui mới lan ra chân mày, toát lên sức sống tươi mới chỉ thuộc về thiếu niên:

"Tỷ!"

Phó Nhiêu vấp chân vào cửa, chảy cả nước mắt, khóc không thành tiếng.

"Tỷ tỷ à!" Phó Khôn chạy đến, ngẩn ngơ nhìn nàng. Cậu phấn khích đến độ đôi tay run rẩy, phải nắm lại thành quyền. Khóe mắt cậu rơm rớm nước mắt, cả ngàn lời muốn nói nhưng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Thấy Phó Nhiêu dựa vào khung cửa, rơi nước mắt, cậu dời mắt sang củ cải nhỏ bên cạnh nàng.

Bổn Bổn nắm áo mẫu thân, ngước gương mặt non nớt, đáng yêu lên nhìn Phó Khôn. Có lẽ là do chảy cùng dòng m.á.u nên cô bé nhìn một lúc, rồi cười toe toét:

"Ca ca..."

Phó Khôn giật mình, cậu mà là ca ca cái gì, chẳng phải nên gọi là cữu cữu à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-199.html.]

Có tiếng ho khe khẽ vang lên từ bên trong:

"Đây là cữu cữu của con..." Hoàng đế bất lực nhắc nhở.

Mấy ngày nay Hoàng đế bế Bổn Bổn đi gặp mấy hậu duệ trẻ của các nhà quý tộc, chàng dạy Bổn Bổn gọi họ là ca ca. Thế nên khi Bổn Bổn nhìn thấy một thiếu niên điển trai thì cứ gọi là ca ca thôi.

Thế mà phải gọi người trước mặt là cữu cữu à?! Bé Bổn Bổn chau mày.

Hoàng đế bất đắc dĩ bật cười, chỉ vào Đại Hoàng tử bên cạnh: "Đây mới là ca ca của con, là ca ca ruột thịt đấy..."

Bé Bổn Bổn nghiêng đầu, mở to đôi mắt long lanh, nhìn ngắm Đại Hoàng tử. Đại Hoàng tử mặc bộ mãng bào xanh thẳm, khí chất thanh tao, gương mặt hơi yếu ớt nhưng đã trông giống một người bình thường rồi. Cậu ấy mỉm cười thân thiện với Bổn Bổn.

Vừa nãy Hoàng đế đã thông báo rằng Phó Nhiêu còn sống, Phó Khôn tỏ vẻ kinh ngạc khiến Hoàng đế hơi bực bội. Nhưng trước mặt Đại Hoàng tử, chàng cũng không nói gì. Chàng có thể bỏ qua cho Phó Khôn, nhưng lỡ như người khác biết được thì đó sẽ là

một mối nguy tiềm ẩn.

Đại Hoàng tử thấy Bổn Bổn trắng bóc, cực kỳ đáng yêu thì mê lắm: "Bổn Bổn... Qua đây với ca ca nè..." Cậu ấy ngồi xổm xuống, dang tay ra với Bổn Bổn, mỉm cười dịu dàng.

Khi cậu ấy cười rộ lên thì nghe như tiếng suối trong veo, bất giác làm người ta thấy thân thiết.

Bổn Bổn bước qua ngưỡng cửa, chạy ngay đến chỗ Đại Hoàng tử.

Phó Khôn thấy cháu ruột đi ngang qua mình thì bực dọc cau mày, cậu cúi người cản Bổn Bổn lại, ôm cô nhóc vào lòng, đanh thép nói:

"Bổn Bổn, ta mới là cữu cữu của con mà, mau gọi cữu cữu đi!"

Tính Bổn Bổn bướng bỉnh, không thích bị người ta ép. Lúc bị Phó Khôn chặn đường, cô bé đá chân, muốn thoát khỏi vòng tay của cậu, gương mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nhúm lại: "Bỏ con ra..."

Phó Khôn rất điển trai, gương mặt cũng na ná Phó Nhiêu nhưng cả người lại toát ra khí chất lạnh lùng, khiến người ta thấy khó gần.

Bổn Bổn thích ca ca ruột hơn.

Phó Khôn sốt ruột khôn nguôi: "Người ta hay bảo cháu ngoại giống cữu cữu, mà sao con không thích cữu cữu nhỉ? Con có biết là cữu cữu..." Lời vừa đến miệng, cậu nhớ đến việc khi quân phạm thượng nên vội ngừng lại, giọng điệu chậm rãi hơn, gương mặt cũng lộ ra chút khổ sở: "Con có biết là cữu cữu mừng rỡ thế nào không... Thế gian này có con, cữu cữu hạnh phúc biết nhường nào..."

Loading...