SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 197
Cập nhật lúc: 2025-03-25 07:03:45
Lượt xem: 61
Trước đây Minh Quận vương quen thói làm càn, xem ra nhờ có công chúa Mẫn Mẫn trị nên giờ hắn biết vâng lời rồi.
Thiếu nữ năm xưa la hét muốn gả cho Hoàng đế, nay nhìn thấy chàng cũng không còn xấu hổ hay nóng nảy nữa, mà thay vào đó là thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Còn Minh Quận vương lại quỳ trên đất cúi đầu kể khổ, luôn miệng kêu gào muốn hòa ly.
Giải quyết xong vụ án này Hoàng đến mới quay về Ngự thư phòng, chàng vừa bước vào đã thấy một nữ tử xinh đẹp ngồi trên giường La Hán ngắm cuộn tranh.
Ánh mắt chàng không dừng trên những bức tranh đó, mà nghiêm túc quan sát Phó Nhiêu.
Gần đây Phó Nhiêu lấy thân phận thái y bầu bạn với Hoàng đế ở trắc điện, nàng không bước chân ra ngoài, khắp nơi trong trắc điện cũng có người trông coi. Ngoài Tạ Tương ra, các ngoại thần khác không ai biết thân phận của nàng, ban đầu hàng ngày nàng mặc quan phục thái y, Hoàng đế nhìn mà trong lòng ngứa ngáy, bèn sai người mua mấy bộ y phục tơ lụa gấm vóc và rương trang sức cho nàng.
Hiếm lắm mới thấy Phó Nhiêu trưng diện đẹp như hôm nay, nàng diện áo khoác(*) mỏng vải lụa hoa có màu hồng hải đường, phối cùng chân váy hồng phấn, chải kiểu tóc tùy vân kế, trên búi tóc cài vài tấm hoa điền đính ngọc trai(**) và một cây trâm bộ d.a.o hình hoa mai điểm thuý(***) được cắm chéo, hai má đánh một lớp phấn mỏng, mắt hạnh to tròn, làn da trắng như tuyết, trông nàng rạng rỡ, sáng ngời và xinh đẹp động lòng người.
(***)Điểm thuý: một kỹ thuật chế tác đồ trang sức cổ đại của dân tộc Hán Trung Quốc, “điểm thuý” tức là lông chim bói cá (hay còn gọi là chim phỉ thuý), là sự kết hợp hoàn mỹ giữa kỹ thuật kim khí và kỹ thuật khảm lông chim truyền thống. Bên dưới là hình minh hoạ trâm bộ d.a.o hình hoa mai điểm thuý.
Khó có dịp nàng ăn vận duyên dáng thế này, Hoàng đế vừa liếc nhìn đã không tài nào rời mắt được, chàng chắp tay sau lưng, thong thả đi tới, nghiêng mắt nhìn nàng rồi dịu giọng trêu ghẹo: “Ồ, nàng là tuyệt sắc mỹ nhân từ đâu tới, khiến trẫm nhìn đến mê mẩn.”
Phó Nhiêu nghe vậy nhanh nhẹn đứng lên, nhẹ nhàng phúc thân với chàng, tiếp đến nàng chỉ vào hơn mười cuộn tranh mỹ nhân nói: “Bệ hạ nói không sai, nhiều mỹ nhân như thế này, đúng là chọn hoa cả mắt.”
Tầm mắt Hoàng đế chuyển sang giường La Hán, thấy Phó Nhiêu đã mở tranh của các mỹ nhân khác nhau, muôn hồng nghìn tía, nhiều xem không xuể, chàng ngẩn người, chợt biến sắc: “Thứ này ở đâu ra?”
Một tiểu hoàng môn cười gượng quỳ gối tại ngưỡng cửa, dập đầu đáp: “Hồi bệ hạ, đây là mỹ nhân do các châu phủ dâng lên, Trình lão đại nhân dặn dò muốn đưa đến ngự án, chúng nô tỳ không nên tự tiện chủ trương...”
Vào lễ cúng tế thuyền rồng Đoan Ngọ, các quan viên từ những châu huyện ven bờ kênh đào như: Thông Châu, Tân Khẩu, Thanh Châu, Giao Châu, Dương Châu, Khai Phong đổ xô đến Thông Châu chúc mừng. Như thường lệ, nữ nhi của các nhà sẽ được kính dâng vào cung.
Trình Khang và các lão thần thấy Hoàng đế vẫn đang ở độ tuổi sung mãn nhất của đời người mà đã đoạn tuyệt con đường mỹ sắc, đ.â.m ra lo lắng vô cùng, thế là họ đã sớm âm thầm ám chỉ các châu bắt lấy cơ hội này dâng nữ nhi lên.
Mặc dù các đại thần làm vậy vì giang sơn xã tắc, cũng xem như họ có lòng tốt, nhưng lại hại Hoàng đế luôn miệng kêu khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-197.html.]
Phó Nhiêu đoan trang, hào phóng xưa giờ. Ngay cả khi ghen nàng vẫn giữ thái độ nhã nhặn và ung dung.
Trong lòng Hoàng đế vừa ngọt ngào vừa phiền não.
Đối diện với ánh mắt đầy ý vị sâu xa của Phó Nhiêu, Hoàng đế ấm ức giải thích: “Trước đó trẫm không biết, Nhiêu Nhiêu chớ giận...”
Phó Nhiêu nói cười duyên dáng chỉ vào một bức tranh mỹ nhân trong đó: “Bệ hạ nhìn xem, nàng ta là đích nữ của thủ bị Dương Châu, mười sáu xuân xanh, trên lông mày có một nốt ruồi mỹ nhân, gia thế xuất chúng, tài mạo song toàn, người như vậy, ngài không đưa nàng ta vào cung thì thật đáng tiếc...”
Không đợi nói hết câu, Phó Nhiêu đã bày ra vẻ mặt ưu sầu, chớp mắt nhìn chàng: “Có điều bệ hạ hơi lớn tuổi, không biết có hưởng thụ nổi không đây?”
Hoàng đế suýt chút nữa thổ huyết. “Còn có vị này...”
“Được rồi được rồi!” Chàng nghe không nổi nữa, phất tay áo quét sạch những bức tranh mỹ nhân xuống đất, vừa kéo lấy bàn tay mềm mại của Phó Nhiêu, vừa quay đầu quát to với tiểu hoàng môn.
“Ngươi thất thần ra đấy làm gì, còn không đốt những thứ đồ chơi này đi... khoan đã.” Hoàng đế chợt nghĩ ra một cách: “Phái hoạ sư cung đình tùy giá vẽ hai mươi bức tranh mỹ nhân, ban thưởng cho những đại thần hô hào đòi trẫm nạp phi, lệnh cho họ treo
tranh trong thư phòng nhà mình chiêm ngưỡng.”
Phó Nhiêu nghe vậy bật cười: “Bệ hạ, chiêu này của ngài cũng quá thâm độc...”
Nếu để lão thần như Trình Khang hay Hàn Huyền treo những bức tranh mỹ nhân ở thư phòng, mấy lão ấy không những không có chỗ úp mặt, mà phu nhân các nhà cũng quậy tưng bừng khói lửa.
Hoàng đế thấy khuôn mặt xinh đẹp của Phó Nhiêu đã nở nụ cười, lòng chàng nhẹ nhõm, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm túc: “Ai bảo ngày nào bọn họ cũng làm phiền trẫm, cũng phải để họ nếm trải nỗi khổ của trẫm mới được.”
Tiểu hoàng môn kia quỳ sang đây, gom cuộn tranh ôm vào trong lòng rồi nhanh chóng lui xuống truyền chỉ.
Hoàng đế kéo Phó Nhiêu ngồi xuống, vừa nói: “Mặc dù chiêu này hơi thâm độc, nhưng chắc chắn có thể ngăn chặn hậu hoạn.”
Đại thần mà, tất nhiên phải chia sẻ nỗi khổ vì quân thượng.