SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 193
Cập nhật lúc: 2025-03-24 14:59:57
Lượt xem: 72
Phó Nhiêu dẫn theo Bổn Bổn dập đầu với sư mẫu Tào thị, trước đó không lâu Trần Nhất Sơn đã đi vào núi sâu phía Đông Bắc, trong nhà chỉ còn một mình sư mẫu, Phó Nhiêu lưu luyến không thôi, Tào thị ôm Bổn Bổn cũng ướt khoé mi. Tính bà nội liễm xưa giờ, nhưng lại dịu dàng và kiên nhẫn với Bổn Bổn hơn chút, bà ôm con bé dặn đi dặn lại rất lâu, đến khi Phó Nhiêu hứa chắc chắn sẽ quay lại thăm nhà, Tào thị mới buông tay.
Sau giờ Ngọ, Hoàng đế đích thân ôm Bổn Bổn bước ra khỏi Phó gia với phong thái hiên ngang: “Bổn Bổn, cha đưa con về nhà.”
Bổn Bổn ôm cổ chàng, chỉ vào Phó Nhiêu nói: “Vậy mẫu thân thì sao?”
Hoàng đế ngoái đầu nhìn Phó Nhiêu, cong khóe môi: “Phó thái y còn sống, nàng là ngự y có tên trong sổ của Thái y viện, lần này trẫm đi tuần, bên cạnh không có ngự y, vừa hay để Phó thái y đi cùng.”
Phó Nhiêu nào có sợ chàng, chẳng qua ngoài mặt làm vẻ hờn dỗi chàng thôi, chứ cũng không để ý, nàng vẫn cải trang làm thái y theo chàng về hành cung.
Văn võ Thông Châu, ngự sử tuần tra thành và tất cả quan viên kinh thành được phái tới xử lý chuyện thuyền rồng đều quỳ gối ở bình địa trước hành cung nghênh giá.
Ba ngày đầu Hoàng đế lần lượt tiếp kiến đại thần văn võ, hỏi thăm chính sự, không hề đề cập tới vụ án thuyền rồng, mãi cho đến sau giờ Ngọ ngày thứ tư mới tuyên Tạ Tương vào điện.
“Tạ Tương, chuyện điều tra thế nào rồi?”
Tạ Tương mặc áo bào đỏ thắm quỳ trên đất hồi bẩm: “Hồi bệ hạ, tra ra là Lang trung Hộ bộ Thẩm Huy lén lút nhận hối lộ, để cho thương nhân buôn gỗ lấy hàng thứ phẩm làm hàng tốt. Có điều, theo ý kiến của thần, e là Thẩm Huy không có gan này...” Y nhìn Hoàng đế với vẻ mặt nghiêm nghị.
Hoàng đế nheo mắt, chàng cười khẩy, di chuyển đồ chặn giấy trên ngự án, trong lòng đã tỏ tường ý của Tạ Tương, Thẩm Huy là người của Hộ bộ Thượng thư Lý Duy Trung. Trong ba năm này, Lý Duy Trung quả thật rất tháo vát, lương bổng ba năm của biên quan không khất nợ dù chỉ một ngày, áo bông và các loại vũ khí cũng đều đưa tới đúng hạn.
Lý Duy Trung đúng là nhân tài hiếm có, nhưng Cẩm Y vệ điều tra mấy năm nay, biết được Lý Duy Trung âm thầm bồi dưỡng nhiều nhân thủ kiểm soát thủy vận(*). Thân là đế vương, chàng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
(*)Thuỷ vận: Các quốc gia thời xưa vận chuyển lương thực bằng đường sông để cung cấp cho kinh thành hoặc tiếp tế quân nhu.
Hoàng đế hờ hững nhấp một ngụm trà, lạnh lùng đặt câu hỏi: “Trừ lần đó ra, ngươi không tra ra điều gì khác ư?”
Tạ Tương bật cười, quỳ rạp trên đất đáp: “Quả nhiên không giấu được bệ hạ, thần còn tra ra thủy vận có vấn đề, không ít thương gia đi thuyền, bí mật mang theo muối riêng, trong tay thần đã nắm một vài chứng cớ, hôm qua thần hạ lệnh cho Thương Châu giữ và tịch biên mấy chiếc thuyền chở hàng, định dụ rắn ra khỏi hang!”
Tạ Tương trả lời xong câu này, lòng thầm suy xét một hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-193.html.]
Trong gần ba năm rưỡi, Hoàng đế đột nhiên giải tán hậu cung, chúng thần liền biết vị đế vương này đoạn tuyệt nữ sắc, nên e là hậu cung khó có thêm Hoàng tử khác ra đời, sức khoẻ của Đại Hoàng tử dần dần hồi phục, đầu năm thay mặt Hoàng đế tế tự
thái miếu, phong thái thanh cao đáng quý, khiến quần thần tán thưởng. Các lão thần căn cứ vào nguyên tắc vô đích lập trưởng(*), ủng hộ Đại Hoàng tử.
(*)Vô đích lập trưởng: “Đích” trong “đích tử” là con trai do vợ cả sinh ra, câu này có nghĩa là không có đích tử thì lập trưởng tử.
Thế lực bên nhà ngoại của Tam Hoàng tử lớn mạnh, tới nay vẫn là ứng cử viên mặc định cho ngôi vị Thái tử. Hiện nay Lý Duy Trung giữ chức vị cao trong nội các thứ phụ, không ít quan lại đã kết bè với hắn.
Do đó, ba năm nay trong triều đã dần hình thành hai phe, tuy không rõ ràng, nhưng đã xuất hiện manh mối các đảng phái âm thầm tranh đấu.
Ngoại trừ số ít thần tử am hiểu sâu sắc tâm tư Hoàng đế như y, đa số quần thần đều vội vã đứng về phe này phe kia, sợ đến lúc mọi chuyện đã định thì mình không có đất cắm dùi.
Nhưng Tạ Tương biết rất rõ, điều mà vị đế vương nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay trước mặt y muốn không phải là quyền thần, mà là thuần thần(*), ai tham gia vào tranh đấu giữa các đảng phái chàng sẽ c.h.é.m tay chân của kẻ đó.
(*)Thuần thần: chỉ những đại thần trung thành và tận tụy phục vụ quân chủ.
Ba năm trước Hoàng đế ở biên quan xa xôi, mắt nhắm mắt mở, giờ chàng đã quay lại triều đình, tất phải xử lý những yêu ma quỷ quái của hai phe đó .
Thân là Thiêm đô Ngự sử, bản thân y không thể khoanh tay đứng nhìn, Tạ Tương thầm nghĩ, mặc dù y đã sẵn lòng làm thanh kiếm trong tay Hoàng đế, nhưng về sau thì sao. Trong triều chỉ có hai vị Hoàng tử, không phải ngươi c.h.ế.t thì là ta sống, y phải làm thế nào để có thể giúp Tạ gia giành được một phương trời trong khe hở này?
Người kiêu ngạo như y mà cũng không có cách nào trong vòng xoáy sắp ập đến này, chỉ có thể lo thân mình.
Trong lúc Tạ Tương thầm suy xét, Hoàng đế đã hạ chỉ: “Tạ Tương, trẫm phái ngươi âm thầm điều tra với danh nghĩa d.a.o tế(*) thuyền rồng, nhất định phải nắm được chứng cứ xác thực.”
(*)Dao tế: cúng tế từ xa.
“Thần tuân chỉ!”
Tạ Tương đang định rời đi, bỗng nhiên thấy một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, hoạt bát băng qua thư phòng. Cô bé liếc Tạ Tương, cười toe toét với y, rồi lập tức nhào thẳng vào lòng Hoàng đế.
“Cha ơi!”