SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 189
Cập nhật lúc: 2025-03-24 14:47:25
Lượt xem: 63
Hoàng đế bật cười, từ từ vươn ngón út của mình, móc vào một chỗ với bé.
Móc xong, cuối cùng Bổn Bổn cũng phá lên cười, nhảy xuống đầu gối chàng, chạy vòng quanh sân một cách ầm ĩ.
“Thật tốt quá, cha ta không bao giờ rời đi nữa…” Phó Nhiêu nhìn nữ nhi vui sướng, lặng lẽ che mặt.
Bổn Bổn được Hoàng đế đồng ý, nhanh chóng chạy ra ngoài, đi khắp xóm làng rao to gọi lớn.
Hai người nhìn bóng lưng ngây ngô của Bổn Bổn biến mất, mãi không nói nên lời.
Mi Sơn có suối nước nóng, dân làng đã đào vài mạch nước, dẫn nước từ ống trúc về.
Phó gia cũng vậy, dùng một ống trúc dẫn nước suối vào, nước suối róc rách chảy xuống ao, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Thời gian thấm thoát trôi đi.
Một người say mê phê duyệt tấu chương, một người thầm lặng may giày đế rơm cho Bổn Bổn.
Bầu không khí thoạt nhìn có vẻ hòa bình, nhưng lại ẩn chứa sự cứng nhắc.
Kể từ khi đoàn tụ, chàng chưa bao giờ nói chuyện với nàng được mấy câu. Dường như giữa hai người có một lớp giấy dầu mỏng ngăn cách, không ai muốn đ.â.m thủng.
Cứ xem ai không kiềm chế được, bước tới đầu tiên.
Mặt trời ngả về phía tây, ánh sáng từ cửa sổ phía tây hắt xuống đất loang lổ, dòng nước suối lấp lánh, sóng sánh.
Phó Nhiêu khâu xong một đôi giày, lặng lẽ liếc nhìn chàng, nam nhân có khuôn mặt trầm tĩnh, thanh tú tuấn mỹ, cả người tràn ngập ánh sáng tĩnh lặng của năm tháng.
Nàng thích cảnh tượng như thế này, nàng vẫn luôn có chút e dè với hoàng cung, cũng chẳng bận tâm chàng nghĩ thế nào, trước mắt có thể sống thêm một ngày là một ngày, chàng không nói, nàng cũng không làm phiền chàng.
Nàng đứng dậy, mang đế giày đã khâu xong vào phòng trong, sau lưng nàng vang lên giọng nói khàn khàn của chàng.
“Hài tử được sinh ra ở đâu? Đã có văn thư hộ tịch chưa?” Phó Nhiêu dừng bước, một lúc lâu không phản ứng kịp.
Nàng hiểu ý chàng, lòng Phó Nhiêu bỗng thấy hỗn độn, suýt nữa thất thanh, vội nói: “Có văn thư…” Rồi quay người ngơ ngác nhìn chàng, lắp bắp giải thích: “Sinh ở Miêu Cương, sinh nhật vào mùng sáu tháng sáu…”
Nàng nhớ lại lúc sinh con đầy khó khăn lúc trước, trong lòng Phó Nhiêu tràn ngập một nỗi sợ hãi, dường như toàn bộ khí lực trên người đã bị rút hết.
Hoàng đế thấy được vẻ nghẹn ngào của nàng, trong lòng không dễ chịu, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào vũng nước, lộ ra chút lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-189.html.]
“Văn thư ở đâu?”
Phó Nhiêu lau nước mắt: “Ta lập tức mang đến cho ngài xem...”
Vào phòng ngủ, lấy ra một hộp gấm, mở hộp gấm, lấy giấy tờ ghi chép về ngày sinh của đứa bé mà Lý Chính đã ghi lại, đưa cho Hoàng đế.
“Bệ hạ, đều ở đây...”
Hoàng đế nhận lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, không mở ra, chỉ hỏi một cách thản nhiên: “Đặt tên là gì?”
Phó Nhiễm còn đọng nước ở khóe mắt, cụp mắt: “Ta văn tài kém cỏi, chỉ nghĩ đến việc bệ hạ trị vì thiên hạ thái bình nên đặt tên là Bùi Uyển Yến, không biết có được không, xin bệ hạ quyết định...”
Hoàng đế nghe thấy nàng đã dùng họ “Bùi” thì trong lòng cũng thoáng thoải mái đôi phần, ít nhất nàng cũng còn biết để đứa bé theo họ mình.
Chàng không xem văn thư, chỉ nhét vào túi, mắt nhìn phía trước, nhàn nhạt nói: “Đợi trẫm về cung, cho con bé vào gia phả, rồi sẽ quyết định sau.”
Phó Nhiêu nghe vậy sửng sốt, lập tức quỳ xuống vuốt đầu gối chàng.
“Bệ hạ, con bé xuất thân sơn dã, triều thần nào chịu thừa nhận?
Ta nghe nói công chúa hoàng gia đều phải xuất thân kim sách ngọc điệp, ta không muốn con bé bị người ta nói ra nói vào...”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng, cười lạnh một tiếng: “Bây giờ mới biết khó sao?”
Phó Nhiêu nhắm mắt, cười khổ, nếu như không về cùng chàng, sợ rằng chàng không chịu, mà nếu có về cùng chàng, thân thế của Bổn Bổn sẽ bị người ta bàn tán, đây chính là vấn đề nan giải nhất của nàng, nàng không muốn Bổn Bổn chịu chút ấm ức nào.
Bỗng nhiên, nàng nhớ ra điều gì, mở đôi mắt đỏ hoe hỏi chàng: “Bệ hạ định nhận con bé làm nghĩa nữ sao?”
Hoàng đế nghe vậy cau mày, hất tay áo: “Làm sao có thể chứ? Con bé là con gái ruột của trẫm, sao trẫm có thể để con bé chịu chút ấm ức nào?”
“Vậy ngài định làm thế nào?”
“Trẫm nói cho nàng biết, từ lúc ở hành cung Yến Sơn, trẫm đã ân sủng nàng thế nên đều được hoàng môn ghi lại vào trong khởi cư lục (*), mỗi lần Chu Hành Xuân bắt mạch cho nàng đều ghi chép vào sổ, cộng thêm tờ văn thư này, trẫm có thể cho người tạo kim sách ngọc điệp cho con bé.”
(*) Khởi cư lục: là một loại hình sử liệu thời cổ ở Trung Quốc, ghi lại các sinh hoạt, hành trạng hàng ngày của vua và hoàng gia. Sử quan lo phụ trách phần việc này thường được gọi là khởi cư chú.
“Mấy năm nàng giả c.h.ế.t này, trẫm sẽ nói với bên ngoài là nàng dưỡng bệnh ở Đàm Châu, nói là năm đó nàng mang thai đi Đàm Châu, sau đó mắc bệnh nên sinh con ở đó, nuôi đến ba tuổi mới đưa về kinh, khuôn mặt đó của Bổn Bổn chính là bằng chứng tốt nhất, trăm quan ai dám nghi ngờ? Có một người nghi ngờ trẫm c.h.é.m một người, công chúa Càn Trinh của trẫm phải đường đường chính chính!"
Nhận một thái tử trở về cung, bách quan sẽ không bao giờ buông tha, nhận một công chúa, bách quan sẽ không ngu ngốc đến độ đối đầu với chàng. Dù có người không sáng suốt thật, chàng cũng có cách hóa giải.
Phó Nhiêu biết Hoàng đế đã quyết tâm đưa Bổn Bổn về hoàng cung, thân thể nàng mềm oặt ngã xuống đất. Dù đã chuẩn bị nhưng khi thực sự đến bước này, nàng cảm thấy vô cùng hoang mang, lòng trống vắng, không biết phải đối mặt thế nào, chỉ gật đầu nặng nề: “Thần phụ lĩnh mệnh...”
Hoàng đế thấy nàng thế này, nghĩ rằng nàng vẫn còn muốn rời đi, lập tức nổi nóng, ghì lấy nàng, kéo đến tận cửa giữa nhà chính và hành lang.
“Sao thế? Nàng vẫn còn định dẫn theo Bổn Bổn chạy trốn?” “Ta không…”