SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 186

Cập nhật lúc: 2025-03-24 14:47:19
Lượt xem: 52

Phó Nhiêu bị Hồ thẩm đẩy lảo đảo, Bùi Tấn lập tức đưa tay ra đỡ nàng.

Thắt lưng mềm mại và trơn nhẵn, giống như một tấm lụa thượng hạng, trơn tuột, cảm giác thoảng qua trong chớp mắt.

Phó Nhiêu vội vàng đứng thẳng người, hất tóc mai bên tai, cười gượng với chàng: “Mời ngài vào trong…”

Trên người chàng tựa như có thứ gì đó khiến nàng thấy nóng bừng, chàng chạm vào là nàng lập tức tránh đi. Không rõ là vì cảm thấy ngại ngùng hay xấu hổ, trong đầu nàng cứ văng vẳng lời hàng xóm nói: “Đẻ cho hắn một tiểu tử bụ bẫm", “Làm lính mà, mấy ngày nữa là hắn đi rồi, ngươi phải tranh thủ nhé...".

Trong đầu Phó Nhiêu rối bời, nàng chậm rãi bước qua cửa.

Ánh mắt Bùi Tấn dõi theo bóng lưng nàng, trong tay trống không, trong lòng cảm thấy cực kỳ trống rỗng.

Nàng phạm phải lỗi lầm lớn như vậy, một câu xin lỗi đã bỏ qua rồi sao?

Trước đây, cho dù nàng có gây chuyện ồn ào đến đâu, chàng đều sẽ dỗ dành, nhưng lần này, nàng thật sự đã chạm vào điểm yếu chí mạng của chàng, nếu là người khác, chàng đã cho tru di cửu tộc từ lâu, cỏ mọc trên mộ cũng cao ngang đầu người rồi.

Dù sao chàng cũng phải kiềm chế cơn giận, cơn giận dữ này không giống bình thường, chàng chỉ mong nàng có thể hạ mình nịnh nọt chàng đôi chút, như vậy cơn tức giận trong lòng chàng cũng tự nhiên tiêu tan.

Nhưng nàng rất thản nhiên nhận lỗi, còn hối hận sao, không hề.

Không biết hiện tại nàng có muốn cùng chàng về cung không, có muốn làm nữ nhân của chàng hay không.

Bùi Tấn chắp tay, chậm rãi bước qua cửa.

Trước sân có một hồ nước nông, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, mặt nước lấp lánh, trong hồ còn có những đám hoa súng, trông thật ngộ nghĩnh và đáng yêu.

Đi qua sân là tiền sảnh, tiền sảnh không quá rộng, chính giữa có một bộ bàn ghế thông thường.

Gió nhẹ thổi qua khiến lòng người khoan khoái. Bùi Tấn đứng ở hành lang, ngắm nghía căn nhà.

Tường trắng, ngói đen, bờ tường phủ đầy rêu xanh loang lổ, đã nhiều năm không tu sửa, cửa nhà cực nhỏ, bày biện đơn giản mộc mạc, trong góc hành lang để mấy hàng kệ, bên trên phơi một ít dược liệu, xung quanh nhà thoang thoảng mùi thuốc.

Chàng nhìn xuống, bên cạnh một chiếc bàn cao có một quyển sách dày cộm, Bùi Tấn nghi hoặc, thuận tay cầm quyển y thư đó lên, lật mấy trang, bên trên dày đặc những nét chữ nhỏ, đều là nét chữ của Phó Nhiêu.

Sau khi xem đi xem lại, có thể nhận ra những năm qua Phó Nhiêu cực kỳ để tâm, “Dược điển” này đã sắp hoàn thành.

Việc của Thái Y viện trong mắt vị đế vương uy nghiêm này quả thực không phải là chuyện lớn, nhưng chàng cũng hiểu được bộ điển tịch dày này có công lao to lớn đối với cả Đại Tấn và ngàn đời sau.

Cô nương này, bướng thì bướng thật, nhưng tài năng thì chẳng ai sánh bằng.

Cơn tức tối trong lòng không hiểu sao lại tiêu tan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-186.html.]

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Hoàng đế ngay lập tức đặt sách sang một bên, sắc mặt căng thẳng, mắt nhìn thẳng về phía trước, không nhúc nhích.

Phó Nhiêu bưng khay đồ bước qua ngưỡng cửa, lén liếc nhìn chàng một cái, thấy vẻ mặt chàng lúc ấy buồn rầu, cũng không dám thở mạnh, nhẹ nhàng đặt bình rượu xuống, rồi bưng mấy đĩa đồ ăn nhẹ trên khay ra ngoài.

“Bệ hạ, đây là món cá thái sợi thủy tinh ta tự tay làm, Bổn Bổn rất thích ăn, ngài cũng nếm thử đi…” Rồi đặt một bình bạc xuống, “Đây là rượu rắn hoa cúc (*) ta tự cất, có lẽ đã được hai năm rồi, vẫn là thứ ta chế riêng ở Miêu Cương năm đó, rất có lợi cho sức khỏe của ngài, ngài có thể uống vài chén… Còn có một đĩa đậu phộng dùng làm đồ nhắm, ngài ngồi đợi một lát, ta đi làm cơm. "

(*) Rượu rắn hoa cúc: là một loại rượu thuốc truyền thống của Trung Quốc được sản xuất bằng cách ngâm rắn vào rượu gạo và hoa cúc. Rắn được sử dụng để làm rượu thường là rắn hổ mang hoặc rắn lục, và hoa cúc thường là hoa cúc vàng hoặc trắng. Rượu rắn hoa cúc được cho là có nhiều tác dụng chữa bệnh bao gồm chữa đau lưng, đau khớp, đau thần kinh, và tăng cường sinh lý. Tuy nhiên, rượu rắn hoa cúc cũng có thể gây ra tác dụng phụ nếu không được sử dụng đúng cách.

Người nàng cách chàng rất gần, hương thơm như có như không quanh quẩn ở chóp mũi chàng.

Ánh mắt chàng nhìn thoáng qua phần cổ trắng như tuyết của nàng…

Cổ họng chàng nghẹn lại, đôi tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại.

Một vài chú chim sẻ líu lo đậu trên mái hiên cửa sổ trời, liếc nhìn những người bên dưới, đập cánh bay vòng quanh ao, tiếng chim hót đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng, rồi lao vút lên trời.

Bùi Tấn quay đầu lại thì thấy Phó Nhiêu đã biến mất từ khi nào.

Bữa trưa Bùi Tấn không ăn được bao nhiêu, trong xe ngựa chàng bị Bổn Bổn đút cho vài miếng bánh, dù sao vẫn thấy đói, chàng cho cá thái sợi thủy tinh vào miệng, vừa vào miệng đã tan ngay, mềm mại không ngấy, vô cùng ngon miệng, chàng cong môi, rót mấy chén rượu cúc, thứ rượu mát lạnh rót vào bụng, ban đầu chỉ thấy mát, một lát sau thì có hơi nóng lan tỏa, loại nóng này sẽ không khiến người ta khó chịu, ngược lại còn thấm vào lục phủ ngũ tạng, vô cùng sảng khoái.

Bùi Tấn ngồi một mình thấy chán, liền rẽ vào phía sau, đi qua một hành lang tối đen, rẽ ngoặt là đến hai căn phòng, chàng đứng ở cửa, liếc mắt nhìn vào trong, trong phòng bày một chiếc giường bằng gỗ hoa lê, một bên phía bắc có đặt một chiếc bình phong khảm trai, ngoài hai thứ này ra, những thứ còn lại chỉ là giá chậu rửa, ghế bành, không sang trọng nhưng cũng sạch sẽ thoải mái.

Bên trong buồng nhỏ giống như là buồng chứa rương tủ. Chàng dời mắt, bước vào hậu viện.

Hậu viện rộng hơn phía trước khá nhiều, trống trải không có cây xanh, có đủ loại giá cao thấp, trên giá để đầy các khay tre, bên trong đựng đủ loại thuốc. Bên phải ngăn cách bởi một bức tường rào hẳn là giáp với nhà Hồ thẩm, ánh mắt nhìn qua bờ tường nhìn thấy trong sân nhà Hồ thẩm trồng một số cây quất và mộc tê, xanh um tươi tốt.

Bên trái còn có một dãy nhà, chắc là kho để đồ các loại.

Bước qua hậu viện vào dãy nhà sau, từ cửa nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Phó Nhiêu.

Trước n.g.ự.c thắt tạp dề, khuôn mặt trắng nõn xinh xắn bị làn hơi nóng hầm hập làm nheo mắt, chỉ thấy nàng thuần thục cho nước nấu ăn, chẳng khác gì một thiếu phụ bình thường.

Bùi Tấn dừng lại, bước vào.

Phó Nhiêu thấy chàng bước tới, sửng sốt: “Ơ, ngài đến chỗ này làm gì, ta sẽ xong ngay, ngài ra ngoài tiền đường ngồi đi…”

Bùi Tấn không để ý tới nàng, ngồi xuống chiếc ghế nhóm lửa trước bếp, giúp nàng ném củi khô vào bếp lò.

Loading...