Mấy đứa bé trai  khí chất lạnh lùng của Bùi Tấn dọa cho sợ hãi, nhao nhao giật tay Bổn Bổn , chạy  như đang trốn.
 
Nhìn thấy bọn chúng bỏ chạy, Bổn Bổn hai mắt sáng ngời, hết sức vui vẻ mà chống hông.
Bùi Tấn đưa mắt đuổi theo cô bé, nhất thời  nỡ dời  chỗ khác.
Khuôn mặt của nữ nhi đều  bóng dáng .
Nói đến, tuy trong cung   ba nữ nhi, nhưng   đứa nào giống , nếu tìm  một hai chỗ giống  thì đúng là đáng để khoe khoang. Công chúa Bình Khang xinh  nhưng giống hệt Lý Tần, Công chúa Thuần Khang cũng giống Ngu Phi, hiền lành ngoan ngoãn, Công chúa Linh Khang   giống ai, mỗi khi  thấy  thì luôn lẩn  xa như chuột gặp  mèo.
Chỉ  Bổn Bổn  mặt là như  tạc cùng một khuôn giống hệt ,  đây   là nữ nhi ruột của  thì ai tin?
Bùi Tấn kiêu hãnh bế Bổn Bổn lên xe ngựa đậu bên đường. Trong xe ngựa lớn  một bàn ăn, chất đầy các loại đồ ăn.
Bổn Bổn đang ở tuổi háu ăn, bé  thấy một bàn đầy hộp thức ăn thì  thể rời mắt.
Bùi Tấn ôm bé  xuống, chỉ  mấy chục hộp đồ ăn : “Đây là đồ ăn nhẹ cha chuẩn  cho con, ăn nhanh .”
Bổn Bổn  lên  , giơ tay  lấy chút đồ ăn vặt  nhớ tới  còn  rửa tay. Bổn Bổn giơ bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại lên, Bùi Tấn thích thú  bộ dạng của con bé, tự  lau chùi cho bé, ấm áp . “Được , Bổn Bổn  thể ăn .”
"Cảm ơn cha!" Bổn Bổn  tươi đến mức thấy răng  thấy mắt,  đống đồ ăn muôn màu, đầu tiên bé nhét một chiếc bánh ngọt giống như lòng đỏ trứng  miệng, phồng má, ăn một cách thích thú.
 
"Quá ngon..."
Bùi Tấn lặng lẽ  bé, mặc dù cô bé lưu lạc bên ngoài nhưng  Phó Nhiêu nuôi dưỡng  , như tạc từ ngọc,  hề kém những đứa trẻ trong cung, thực  cô bé còn hoạt bát hơn một chút.
Bổn Bổn ăn mấy món   ăn nhiều hơn, nghĩ đến những lời giải thích thường ngày của Phó Nhiêu, cô bé bĩu môi buồn bã  Bùi Tấn: “Cha, Bổn Bổn   ăn...”
Bùi Tấn đau lòng vô cùng,  ôm chặt con bé hơn, dùng đầu ngón tay thô ráp cẩn thận gỡ vụn bánh  khỏi khóe miệng bé: “Tại ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bổn Bổn sầm xuống, mất mát : "Mẹ , con   ăn nhiều..."
Bùi Tấn cũng    thể chiều hư trẻ con, nhưng lúc   cũng  đành lòng đối xử tệ với con bé,  kiên quyết : "Con  thể ăn, cứ ăn, con  cha chống lưng!"
"Được ạ!" Bổn Bổn  động viên, cảm thấy  hài lòng, hì hục một lát  ăn đến mức da bụng căng tròn, ăn xong còn lau miệng, lộ  nụ  hài lòng với Hoàng đế.
“Cha ơi, giữ phần còn  cho Bổn Bổn ăn  ngày mai nhé?” Đứa trẻ  Phó Nhiêu nuôi dạy  ,  lãng phí thức ăn.
Bùi Tấn  khuôn mặt  giống  , nhớ  chuyện  xảy  với cô bé, hai mắt đau nhức,   nước mắt: “Được , từ nay về  mỗi ngày cha sẽ chuẩn  đồ ăn ngon cho con.”
Bổn Bổn hưng phấn ôm lấy mặt Bùi Tấn thơm “chụt” một cái.
Bùi Tấn sửng sốt,  ngượng ngùng,    đáp  cô bé thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-184.html.]
 
 Bổn Bổn  thoải mái ôm cổ  hỏi: "Cha ơi, cha    ? Người khác luôn  đùa rằng Bổn Bổn là một đứa trẻ   cha..." Trước khi Bùi Tấn kịp trả lời, cô bé  mím môi nghẹn ngào : “Ai cũng  cha, Bổn Bổn   cha…” Nói xong, nó òa  lớn.
Bùi Tấn   thì cay mắt, vội vàng dỗ dành cô bé, giọng run run hỏi: "Mẹ con  thế nào?"
Bổn Bổn ngẩn ngơ trả lời: “Mẹ  cha  đánh trận, cha  đến một nơi  xa để chiến đấu với kẻ . Cha  đuổi kẻ   mới về …” Nói xong, bé   với ánh mắt tủi , ôm chặt Bùi Tấn bằng đôi tay củ sen nhỏ xíu, như sợ  sẽ bỏ chạy, “Cha ơi, khi Bổn Bổn lớn, con sẽ  chiến đấu với kẻ  cùng cha, cha sẽ  đoàn tụ với con và . Bổn Bổn sẽ  cha...”
Giọng  trong trẻo của cô bé mang theo một chút ngây thơ và cầu xin, bay  tai , rót  trái tim .
Hoàng đế hiếm khi   thành tiếng, một lúc lâu   cũng  thể thốt   một lời nào.
Nhìn thấy Bùi Tấn bật , Bổn Bổn ngạc nhiên ngừng , nước mắt vẫn còn đọng  lông mi. Cô bé chậm rãi vịn vai ,  dậy trong vòng tay , cong   toe toét. Đầu tiên là hôn lên lông mi ,  đó hôn xuống sống mũi, con bé trịnh trọng dỗ dành :
“Cha ơi, đừng , Bổn Bổn thích cha…”
Cô bé kéo   đầu , ôm mặt  tùy tiện gặm nhấm, cuối cùng còn  hôn miệng của ...
Trái tim của Bùi Tấn ngọt như mật, dở  dở  né , bế cô bé lên, ôm  lòng  hôn thật mạnh lên tóc cô bé.
"Thật  hổ là nữ nhi của trẫm!" Máu mủ tình thâm.
 
Trong xe ngựa thỉnh thoảng vang lên tiếng  vui vẻ của hai cha con.
Phó Nhiêu  ở ngưỡng cửa lúng túng vò khăn tay, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Nàng  đến y quan của sư mẫu đón Bổn Bổn thì   Bổn Bổn  tỉnh dậy, ăn trưa xong  mấy đứa trẻ gọi  ngoài chơi.
Phó Nhiêu tìm một mạch đến tận cửa nhà ,   thấy một chiếc xe ngựa lớn giản dị đậu bên đường,  rằng chính là Bùi Tấn giá lâm.
Nàng lặng lẽ  ở ngưỡng cửa, lắng  tiếng động trong xe ngựa, hốc mắt dần ươn ướt.
Hai tháng nữa Bổn Bổn sẽ tròn ba tuổi.
Bổn Bổn thường sà  lòng nàng và hỏi: "Mẹ ơi,  ơi, cha con ? Cha   ? Khi nào cha mới về?"
Nàng luôn trả lời như thế : “Bổn Bổn, cha của con   Tây Bắc để đánh đuổi kẻ . Khi Bổn Bổn lớn lên, cha sẽ trở .”
“Lớn lên là bao nhiêu tuổi? Bổn Bổn sắp  ba tuổi . Liệu khi con ba tuổi   gặp cha ?”
Mỗi  con tìm nàng đòi cha, nàng  khỏi tự hỏi, liệu quyết định ban đầu của   đúng đắn ?
Đối với nàng, nàng  cần chồng, nàng cho rằng chỉ cần nàng đủ  thì Bổn Bổn  cần cha. Phụ  nàng mất khi nàng còn nhỏ, nàng  bao giờ tận hưởng  cảm giác  cha che chở. Nàng cho rằng Bổn Bổn cũng  cần cha.  , sự kiên định ban đầu trở nên lung lay khi những đứa trẻ lớn lên.
Bây giờ nàng  thấy sự khao khát của Bổn Bổn dành cho cha, con bé hưng phấn khua tay múa chân, nàng chợt nhận  rằng  lẽ   thể liều một .