SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 182

Cập nhật lúc: 2025-03-24 09:47:29
Lượt xem: 52

Vừa rồi trên đường trở về, chàng nghĩ tới chuyện có nam nhân nào làm ra chuyện đó với nàng, chàng lập tức nảy ra ý g.i.ế.c người.

Bất luận thế nào chàng cũng không tiếp nhận được chuyện nàng thân mật với người khác, chuyện này sẽ lấy mạng chàng.

May mà, không có.

“Nam nhân nàng nói là chuyện thế nào? Nàng nói dối sao?” Chàng cố gắng kiềm chế, khiến giọng nói ổn định.

Phó Nhiêu mang vẻ xấu hổ, sợ hãi nhìn chàng một cái, trùng hợp bị chàng bắt được.

Nàng xấu hổ tới nỗi cụp mắt xuống, cầm khăn kéo xiêm y trước ngực, ấp úng đáp: “Cũng không hoàn toàn là nói dối, dù sao, người kia… đúng là chàng ấy vẫn luôn ở biên quan…”

Giọng nàng mềm mại như nước xuân, từng chút làm tan chảy băng trong tim chàng, hơi lạnh và dòng nước ấm giao hòa trong mạch m.á.u chàng, chàng tạm thời cứng người, sau một lúc lâu cũng chưa phản ứng lại.

Chờ sau khi hiểu ra ý của nàng, chàng chỉ cảm thấy đây là giọng nói hay nhất chàng từng nghe trong ba năm qua.

Cuối cùng, chàng dịch tầm mắt lên gương mặt kia trong sự tự tin.

Mắt như sương mai, rực rỡ như hoa xuân, đúng là mặt phấn yêu kiều…

Tuy chải búi tóc phụ nữ có chồng đơn giản, chỉ có một bông hoa lụa cài trên tóc, nhưng gương mặt kia quả là cực kỳ xinh đẹp, khí sắc sáng sủa, mắt hạnh như nước.

Nếu nói trước kia nàng là đóa hải đường kiều diễm thì bây giờ nàng là đóa mẫu đơn nở rộ, không có bất kỳ trang sức gì, lại đẹp đến nỗi làm người ta chấn động.

Có thể thấy mấy năm nay nàng sống ở bên ngoài rất tốt.

Trong lòng Hoàng đế dâng lên chút chua xót, thậm chí là oán hận, nhưng cuối cùng chỉ còn lại sự hân hoan và vui mừng.

Nàng sống tốt, chàng cũng yên tâm.

Gió trên sông thổi vào từ cửa sổ, cuốn góc áo nguyệt bạch của chàng bay lên.

Mấy năm nay, chàng ở biên quan màn trời chiếu đất, ở trong mắt nàng, không biết chàng có vẻ ngoài thế nào?

Hiện giờ nàng đang ở tuổi đẹp nhất của phái nữ, phong nhã hào hoa, e là chàng đã già rồi.

Thấy Phó Nhiêu trước sau luôn cụp mắt, chàng càng thêm không tự tin.

Chàng sờ cằm theo bản năng, nhưng cố kỵ đến uy nghiêm Hoàng đế lại bỏ tay xuống một cách giấu đầu lòi đuôi, nhẹ nhàng vuốt phẳng vạt áo, ngồi thẳng lên, hắng giọng: “Nàng thì sống tốt rồi, trẫm lại nhận không ít đau khổ ở biên quan…”

Lờ mờ nhắc nhở nàng quan tâm mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-182.html.]

Quả nhiên Phó Nhiêu ngước mắt quan sát chàng, chỉ nhìn một cái, chẳng nhận ra sự khác biệt nào.

Nam nhân hơn ba mươi, không còn sự lông bông trẻ con của thiếu niên, đã trưởng thành, chững chạc, có thủ đoạn, biết xót người khác, cũng biết khoan dung cho người khác.

Chu thái y nói đúng, nàng gặp được phiên bản tốt nhất của chàng.

Phó Nhiêu tỉ mỉ quan sát một lần, chỉ thấy tướng mạo của nam nhân trước mặt tuấn mỹ, khí phách như vực sâu, áo dài nguyệt bạch tôn lên vẻ tuấn tú của chàng, nhìn cùng lắm chỉ mới hơn ba mươi.

Nàng chớp mắt, thản nhiên nói: “Bệ hạ cũng không giống như phải chịu khổ, diện mạo thanh khiết tao nhã, cử chỉ nho nhã, ta thấy không hề thay đổi gì…”

Lòng hư vinh của nam nhân đạt được thỏa mãn cực lớn, thầm thở phào nhẹ nhõm, chàng đang suy xét xem nên tìm bậc thang gì để đi xuống.

Trong đầu hiện lên hai chữ, Bổn Bổn?

Lửa giận vất vả lắm mới đè xuống được lại dần bốc lên, sắc mặt lập tức nặng nề như phải chịu oan ức, giọng điệu thay đổi bất ngờ:

“Đã không gả chồng, Bổn Bổn lại là ai? Chẳng lẽ là đứa trẻ nàng nhặt được?”

Chàng tận mắt nhìn thấy đứa con của mình sẩy từ dưới thân nàng, lòng chàng tự nhủ, Bổn Bổn đáng ghét này chắc là nhặt được, tốt nhất là nhặt được… Xương tay chàng siết chặt kêu rắc rắc.

Phó Nhiêu nghe vậy lòng run lên, miễn cưỡng tê liệt ngồi trên mặt đất.

Cửa ải nàng sợ nhất vẫn tới.

Nàng giả c.h.ế.t lừa chàng đã là đạp lên điểm mấu chốt trong tôn nghiêm đế vương.

Giả sinh non, mang giọt m.á.u hoàng gia đi, là điên cuồng chọc vào tử huyệt của chàng.

Trong thư phòng rơi vào khoảng không tĩnh mịch.

Sóng nhiệt nóng hổi bọc quanh người Phó Nhiêu, không gian rõ là rộng rãi phút chốc lại trở nên chật chội.

Nàng vừa tìm được kẽ hở để thở, hít một hơi thật sâu, nằm rạp xuống, eo cong thành một độ cong mềm mại xinh đẹp, từng chút bò về phía trước, sợ hãi nhìn lên, âm cuối run run nói: “Bệ hạ, ta nói thật, ngài có thể đừng tức giận được không…”

Hoàng đế nhìn bộ dạng chột dạ này của nàng, lòng đã lạnh hơn nửa, đôi mắt thâm sâu híp lại tạo thành một tia sáng lạnh.

Chàng lộ ra nụ cười lạnh dữ tợn, phun ra bốn chữ từ kẽ răng: “Nàng nói thử xem…”

Phó Nhiêu bị dáng vẻ của chàng dọa sợ tới mức sống lưng căng ra, cơ thể run cầm cập, cẩn thận ôm lấy chân chàng, lặng lẽ đè mấy huyệt vị kiềm chế cơn thịnh nộ, run run nói: “Con là của ngài…”

Nói xong, mắt nhắm lại, ôm chặt lấy đầu gối chàng.

Loading...