Chàng vốn là định sẽ đích   y doanh  một chút,   Tạ Tương ở bên đó thì liền dừng bước. Tạ Tương cực kỳ thông minh và quen thuộc với , sợ là sẽ nhận   đến nên liền dừng  ở đây, để cho thị vệ   thăm dò.
Bùi Tấn sắp xếp  tất cả các thế lực liên quan tới thuyền rồng, trong lòng cũng  ý tưởng sơ bộ.
Suy nghĩ xong, liếc mắt  Phó Nhiêu, thấy nàng cầm một cục lương khô, gặm thế nào cũng  .
“Sao ?” Chàng nhẹ giọng hỏi.
Phó Nhiêu run rẩy, cũng  dám  , chỉ cứng ngắc trả lời: “Không  gì…” Ánh mắt thoáng  thấy  vẫn nắm chặt chiếc khăn thêu , dường như cực kỳ trân trọng, ma xui quỷ khiến thử thăm dò: “Tình cảm giữa ngài và thê tử hẳn là    ?”
Bùi Tấn  , mím môi, răng môi  vài phần chua xót, chậm rãi lắc đầu:
“Ta yêu nàng, nhưng nàng  yêu .”
Trái tim Phó Nhiêu giống như  đ.â.m một cái nặng nề, tim đập thình thịch, giọng  cứng nhắc: “Sao  thể...”
“Nàng  yêu ngài thì    thể gả cho ngài...”
Bùi Tấn hồi lâu  đáp  lời của nàng,  nhắm mắt để bình tĩnh ,   đang suy nghĩ cái gì, cúi đầu ho khan vài tiếng, giọng  mệt mỏi chát như dây đàn  lâu   lên dây, thấp giọng : “Nàng vẫn  gả cho , nàng  hạnh phúc…”
Lời của  giống như d.a.o găm xẹt qua tim của nàng, nàng vụng về cắn một miếng lương khô, khó khăn nuốt xuống, mơ hồ  rõ : “Nếu nàng  yêu ngài,   quý trọng ngài,  thì đại   bằng tìm một  khác,  đời  chắc chắn sẽ  nữ nhân  hơn nàng…”
 
Bùi Tấn xem như  thiếu niên đang bênh vực cho , lười biếng  , tiện tay nhét khăn thêu  ngực:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-177.html.]
“Ta     nào  hơn nàng  , nhưng  thích nàng… Nếu   nàng  thì sẽ  thể để ý tới nữ nhân khác…”
Phó Nhiêu  , đợt sóng trong tim dâng lên cuồn cuộn, cơ thể chợt mềm như bông.
Nàng vẫn cho rằng, chấp niệm của  đối với nàng là uy nghiêm đến từ đế vương  thể ngỗ nghịch hoặc cũng  thể là nhất thời mới mẻ, thậm chí  thể thật sự  liên quan đến Trân phi mà   là thật lòng thích nàng.
Đã cách nhiều năm, tại cái miếu đổ nát  gặp  , quyết tâm ban đầu của nàng  phần lung lay.
Cổ họng  mảnh vụn lương khô  cho nghẹn , nàng nhịn   sặc vài tiếng,  gượng hỏi: “Nàng là  như thế nào mà đáng để ngài đặt trong lòng như ?”
Bùi Tấn   sửng sốt bật ,  nhiều năm như  nhưng ai cũng  dám nhắc tới Phó Nhiêu ở  mặt , kỳ thật  đặc biệt hy vọng    thể cùng  nhắc tới nàng,  sợ  dần dần quên mất nàng.
Mỗi  hồi kinh,  đều  tìm Phó Khôn  chuyện, nhưng tiểu tử  dường như cực kỳ kiêng kị, thỉnh thoảng lớn mật cự chiếu, tính tình so với tỷ tỷ  thật sự là giống  như đúc.
Bùi Tấn yêu ai yêu cả đường , đối với Phó Khôn dù  cũng dung túng hơn đối với  khác một chút, mỗi  mang đồ chơi từ biên quan cho mấy đứa nhỏ, đều  thể thiếu một phần cho Phó Khôn, nhưng Phó Khôn  tự hào về điều đó mà ngược  còn lo lắng, điểm   giống Phó Nhiêu, càng giống nàng,   càng thích.
 
Đây là  đầu tiên   hỏi Phó Nhiêu, Bùi Tấn giống như mở máy hát,   từng chút từng chút về Phó Nhiêu:
“Nàng  giống  thường, ngươi  nàng ôn nhu nhã nhặn lịch sự, nàng hết   tới  khác  thể chui  trong lòng núi hái thuốc,  khác  thấy  đều sợ như thấy cái gì, nàng  to gan lớn mật  mang theo hài tử của  rời , rõ ràng  nhiều ý đồ  xa nhưng ở  mặt   giả bộ đáng thương, nàng   rằng   sớm  thấu nàng nên chỉ  im mà xem nàng đấu tranh…”
Bùi Tấn  xong cuối cùng chính  cũng nở nụ .
Phó Nhiêu  ngây ngốc tại chỗ, lúc  nàng giấu diếm việc  mang thai, rõ ràng là tội lớn khi quân, ở trong mắt  ngược  thành chuyện lý thú.
Lặng lẽ dò xét , mỗi chuyện liên quan tới nàng đều thuộc như lòng bàn tay, sự cưng chiều cùng tư niệm trong thần sắc   thể  giả… Nàng thật sự  như  , ở trong mắt  ngược  trở thành   mỹ   khuyết điểm, nàng quả thật  khả năng hơn một chút so với cô nương bình thường, lá gan lớn một chút, nhưng cũng  đến mức khiến  nhớ thương trong lòng.