SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 176
Cập nhật lúc: 2025-03-24 09:34:26
Lượt xem: 36
Gió buổi chiều mang theo hơi ẩm cuốn vào, dưới đầu gối Phó Nhiêu có chút ẩm ướt, cả người cứng ngắc, rõ ràng là ngày tháng tư ấm áp, nàng lại nhịn không được mà run vài cái.
Hốc mắt trào lên chua xót dày đặc, chưa kịp bộc lộ cảm xúc của mình, nàng đã lập tức quay mặt đi, nước mắt bị ánh lửa chiếu đến nóng bỏng, mặn mặn thấm vào răng môi nàng, nàng nếm nhưng chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.
Nàng đưa lưng về phía chàng, ngồi phịch xuống tấm vải, đầu óc trống rỗng.
Chàng ở ngay đây, chàng ở ngay trước mắt. Làm sao có thể, làm sao có thể…
Đầu tiên là một loạt ý niệm muốn chạy trốn nhưng nàng lại nghĩ, chàng hẳn là không nhận ra nàng.
Nàng đột nhiên rời đi, ngược lại sẽ khiến cho chàng hoài nghi, chàng anh minh như vậy nên nàng không thể để lộ ra manh mối.
Chợt trong lòng trống rỗng, giống như con thuyền trong biển rộng mênh m.ô.n.g bị mưa gió thổi đánh, hoảng sợ không biết trôi về nơi nào.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày gặp lại chàng ở nơi hoang vu như vậy, hơn nữa, chàng còn mang theo khăn thêu đêm đó nàng tặng cho chàng.
Nhớ lại năm đó, chàng ở lại khuê phòng của nàng không chịu hồi cung, kiên quyết muốn nàng tặng cho một thứ làm kỷ vật, nàng liền đem chiếc khăn thêu này tặng cho chàng.
Những năm này mặc dù không cố ý hỏi thăm nhưng cũng ít nhiều có thể nghe được triều đình gặp phải chút sóng gió, biết chàng dẫn quân đi đánh trận, ròng rã ba năm đều ở Tây Bắc chỉnh đốn biên phòng, dưới sự chỉ huy của chàng, những năm này Địch Nhung không dám xâm lược phía Nam, chàng cũng đích thân dẫn quân mở rộng phòng tuyến, có nhiều thành tựu trong quân sự, đúng là hiếm thấy, được mệnh danh là “Càn Ninh chi trị”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-176.html.]
Nàng cũng từng suy đoán, niên hiệu “Càn Ninh” có liên quan đến nàng hay không, hôm nay câu “thê tử đã mất tặng” đã cho nàng đáp án.
Nàng cho rằng, chàng sớm nên quên hết về nàng, thậm chí cùng hậu cung phi tử bên nhau không rời, chưa từng nghĩ tới chàng giày vò chính mình thành bộ dạng này.
Ngực Phó Nhiêu giống như bị cái gì vét sạch sau đó lại nhét vào rất nhiều ý niệm không nắm bắt được, khiến tâm tình bình tĩnh như hồ bị quấy thành long trời lở đất.
Chia cách chàng suốt ba năm rưỡi, nàng sống rất tốt, cũng rất đầy đủ, nàng ở Đàm Châu gặp sư phụ Trần Nhất Sơn của nàng, sư phụ nghe nói Đàm Châu có bệnh dịch nên chạy tới viện trợ, dưới sự trợ giúp của sư phụ, nàng như ve sầu thoát xác, sau đó cùng sư phụ từ Đàm Châu tiến về vùng đất Sương Tây Miêu Cương. Nàng ở Miêu Cương suốt một năm, sinh ra Bổn Bổn, biên soạn “Dược điển”, hiện tại quyển “Dược điển” này lại được nàng mở rộng bao gồm cả dược liệu cổ phương ở Miêu Cương, cùng
với vu cổ chi thuật(*), nàng vì thế mà hưng phấn vô cùng.
(*) Vu cổ chi thuật: là một hoạt động mê tín cổ xưa, chủ yếu dùng để làm hại kẻ thù. Nó chủ yếu bao gồm các khía cạnh sau. Lời nguyền: đưa ra những lời tiên tri không may mắn cho người khác thông qua lời nói hoặc phương tiện khác hoặc yêu cầu ma quỷ và thần linh mang đến tai họa. Người b.ắ.n rối: Làm một vật để tượng trưng cho kẻ thù bằng gỗ, đất hoặc giấy rồi nguyền rủa hoặc tấn công vật lý với hy vọng làm hại đối thủ. Chất độc: Dùng để chỉ các loại côn trùng có độc được nuôi trong bình như nhện, bọ cạp, cóc, rắn độc, rết,… dùng chất độc của chúng để làm hại con người. Loại phép thuật này đặc biệt phổ biến trong các cung điện cổ xưa, người ta tin rằng nó có thể khiến những người bị ghét phải chịu bất hạnh hoặc thậm chí tử vong thông qua các phương pháp như nguyền rủa và b.ắ.n rối. Họ tin rằng chúng có thể tác động đến con người hoặc sự vật với sự trợ giúp của các sức mạnh siêu nhiên và bí ẩn.
Sau khi Bổn Bổn tròn một tuổi, nàng cùng sư phụ rời núi, đi một mạch lên phía Bắc, ven đường thu thập các phương thuốc để làm phong phú thêm cho “Dược điển”, nàng thu hoạch nhiều đến mức căn bản không có thời gian rảnh rỗi nghĩ cái khác, chỉ thỉnh thoảng khi người cũ xuất hiện trong giấc mộng của nàng, khuôn mặt của chàng vô tình lướt qua đáy lòng nàng, sau đó trào lên chua xót.
Phần ngưỡng mộ bị cố ý đè xuống kia hóa thành chúc phúc, mong chàng mạnh khỏe, nàng thường xuyên nghĩ, chàng chắc là sống rất tốt.
Nhưng bây giờ, chàng ngồi ở phía sau nàng, xem ra rất không tốt.
Một loạt cảm giác không chân thực mãnh liệt tràn ngập quanh thân nàng, tầm mắt nàng dần dần mơ hồ, suy nghĩ mê man.
Bùi Tấn rơi vào suy nghĩ nặng nề, không phát hiện sự khác thường của nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào ánh nến.
Ba năm qua, chàng đem triều chính giao cho đại thần Nội các, trong lòng không phải không lo lắng, tuy là tấu báo vẫn được đưa tới chàng như thường lệ nhưng quân vương không triều, nhất định sẽ làm cho người có dã tâm nảy sinh tham vọng, sau khi chiến sự kết thúc, chàng giao lại mọi vấn đề hậu sự cho các tướng lĩnh thân tín, cải trang giản hành hồi kinh, nửa đường nghe thấy thuyền rồng đột nhiên xảy ra sự cố liền rẽ đường tới Thông Châu.