SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-03-24 09:27:52
Lượt xem: 47

Ngày tháng tư, trong không khí tràn ngập mùi vị ẩm ướt.

Từ trong bùn đất ở sân sau điện Phụng Thiên có không ít kiến đen chui ra, hẳn là trời sắp mưa.

Ngự thư phòng truyền đến tiếng ho khan kịch liệt.

Hoàng đế vịn vào sạp, đến khi ho ra một ngụm m.á.u mới ngừng lại, chàng mệt mỏi ngửa người, thân thể nặng nề chìm vào trong đệm, nhìn vào khoảng không trước mặt, không nhúc nhích.

Từ khi biết Phó Nhiêu qua đời, chàng không ăn không ngủ đã tròn hai ngày, hốc mắt lõm xuống, khóe mắt khô khốc hằn lên tơ máu, trông già đi mấy tuổi.

Lãnh Hoài An quỳ ở một bên, nước mắt lưng tròng, tay cầm khăn ướt không ngừng thấm ướt đôi môi khô nứt cho chàng, khuyên chàng uống chút nước, ăn chút cháo, nhưng Hoàng đế vẫn thờ ơ.

Cổ họng khô khốc không phát ra được dù là một chút âm thanh, đầu và các cơ đều nặng trĩu, chàng ngây ngốc giống như đã mất đi ý thức.

Ngày đó tỉnh lại, chàng truyền Lưu Đồng vào điện trước tiên, để cho hắn đích thân đến Đàm Châu tra án, sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác.

Chàng không tin, chàng thật sự không tin. Đây hẳn là Phó Nhiêu đùa giỡn với chàng.

Nàng giỏi giang như nậy, thông minh như vậy, nhất định là sợ chàng đuổi theo nàng không buông, cố ý làm ve sầu thoát xác(*), nhất định là như vậy.

(*) Ve sầu thoát xác: Nghĩa đen chỉ con ve sầu phá vỡ vỏ bọc để chui ra ngoài. Trong quân sự, kế này chỉ việc tạo bề ngoài giả nhằm khiến quân địch hoang mang, án binh bất động, còn bản thân thoát ra an toàn.

Từ khi nàng rời đi, suốt cả tháng tư, chàng buộc mình không nghĩ đến nàng nữa, tự nói với chính mình rằng chàng còn có rất nhiều nữ nhân, chàng không thiếu người như Phó Nhiêu, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, che giấu việc chàng không thể buông bỏ. Chàng tự cho rằng mình ngụy trang rất khá, nhưng tới khi thực sự nghe được tin Phó Nhiêu qua đời thì n.g.ự.c quặn đau đến hít thở không thông.

Hai ngày nay, chàng bị sự đau khổ và hối hận cực độ dày vò, trong đầu hồi tưởng vô số lần, nếu chàng sớm bóp c.h.ế.t phế hậu thì bí mật của nàng sẽ không bị tiết lộ, nếu chàng ngăn cản Thái Hoàng Thái Hậu xuất cung thì sẽ không có chuyện này.

Như vậy, nàng bây giờ đang ở cung Khôn Ninh của chàng dưỡng thai, chỉ thêm hai tháng nữa thôi hẳn là sinh rồi.

Một tháng sau, Lưu Đồng trở về, mang theo tất cả chứng cứ về việc Phó Nhiêu ở Đàm Châu, hồ sơ bệnh án về chẩn đoán và điều trị của đại phu trước khi chết, lời khai của một số nhân chứng, một ngôi mộ chôn di vật(*), và đủ loại công văn hồ sơ, tạm tạm cũng đầy cả một hộp.

(*):Ngôi mộ trong đó là quần áo và các vật dụng khác của người quá cố được chôn thay vì thi thể. Điều này là do t.h.i t.h.ể của người quá cố không thể tìm thấy hoặc đã được chôn cất ở nơi khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-172.html.]

“Bởi vì nàng qua đời vào cuối trận dịch, quan lại địa phương không dám bất cẩn nên hỏa táng t.h.i t.h.ể của nàng. Lúc Hoắc Sơn biết được đã vội vã chạy tới nhưng tới thì đã muộn...” Lưu Đồng quỳ trên mặt đất thỉnh tội, bôn ba không kể ngày đêm khiến cho vị Cẩm Y vệ Đô chỉ huy sứ này toát ra vài phần mệt mỏi.

Hoàng đế đặt tay lên hộp gấm nhưng vẫn chưa mở ra, hốc mắt hãm sâu, nặng nề nhìn chằm chằm ánh mặt trời ngoài cửa sổ, rất lâu cũng không nói một lời.

Đêm đến, chàng ôm di vật của Phó Nhiêu, ngồi nguyên một đêm ở Ngự thư phòng. Ngày hôm sau, chàng tuyên Phó Khôn vào cung.

Người thiếu niên mặc áo gấm, đeo thắt lưng ngọc, phong thái uy nghiêm quỳ ở Ngự thư phòng, bình tĩnh hành lễ.

Hoàng đế đỡ ngự án, ánh mắt chua xót nhìn chằm chằm Phó Khôn, im lặng một lúc lâu mới vẫy tay với cậu, ý bảo cậu tới gần một chút.

Phó Khôn nhấc vạt áo lên, khom người quỳ ở một bên ngự án của chàng, người thiếu niên đánh bạo đánh giá Hoàng đế, chỉ thấy vẻ mặt sâu xa, thần sắc bi thương cùng một đôi mắt trầm tĩnh, đen như mực đến nỗi không một ánh sáng nào có thể tạo ra một gợn sóng khi chiếu vào.

Chính là do buồn lòng quá mức.

Phó Khôn chậm rãi cụp mắt xuống, trong lòng cũng sinh ra vài phần phức tạp.

Hoàng đế im lặng hồi lâu, khàn giọng mở miệng: “Phó Khôn, tỷ tỷ ngươi…đã hy sinh…”

Ngoài dự liệu của chàng, Phó Khôn không hề ngạc nhiên, chỉ là ánh mắt ảm đạm đi một chút.

“Ngươi đã biết rồi sao?” Hoàng đế chua xót hỏi, đôi mắt đen nhánh nặng nề nhìn cậu.

Phó Khôn ngước mắt, kìm nén sự đau đớn trong hốc mắt, gật đầu nói: “Bệ hạ, ngày hai tháng hai, ngày Rồng ngẩng đầu(*), Hạ thái y đích thân đến phủ giải thích toàn bộ chuyện tỷ tỷ lâm chung, chỉ là thần lo cho sức khỏe của mẫu thân, đến nay không dám nói rõ, chỉ nói cho mẫu thân rằng tỷ tỷ muốn đi mấy tỉnh ở Giang Nam tuần tra, e là phải qua một hai năm mới hồi kinh...”

(*) Ngày Rồng ngẩng đầu: là ngày mùng 2 tháng 2 âm lịch, còn gọi là Lễ cày xuân, Lễ trồng trọt, Lễ rồng xanh, Lễ hội rồng xuân… là một lễ hội dân gian truyền thống của Trung Quốc.

Hoàng đế nhắm mắt lại, tay chống trán im lặng thật lâu.

“Phó Khôn, ngươi có lẽ không biết, tỷ tỷ của ngươi mang thai con của trẫm, là trẫm không bảo vệ nàng tốt, là trẫm có lỗi với Phó gia các ngươi…”

Mỗi một chữ chàng nói là một lần Phó Khôn khổ sở trong lòng, có thể nhìn ra được rằng đối với cái c.h.ế.t của tỷ tỷ, Hoàng đế không thể nào buông bỏ. Phó Khôn không khỏi nghĩ, vị đế vương từng đi chinh chiến này chắc chắn là thật lòng yêu tỷ tỷ.

Cậu thở dài, chậm rãi khuyên nhủ: “Bệ hạ, tỷ tỷ c.h.ế.t có ý nghĩa, trong lòng không oán không hận, linh hồn tỷ tỷ trên trời nhìn thấy ngài như vậy sẽ vô cùng khổ sở, bệ hạ, ngài hãy vui lên một chút đi...”

Loading...