Một câu mà như thanh kiếm sắc bén đ.â.m  tim , hai hàng nước mắt vô thức lăn xuống,  nhắm chặt hai mắt, gian nan nặn  hai chữ: “Không .”
Hít một  thật sâu, run giọng nhấn mạnh: “Trẫm  cho nàng ...”
“Chẳng  ngoài   thì  còn sự lựa chọn nào  hơn ?” Phó Nhiêu quả quyết ngắt lời .
Đôi mắt ướt át  gột rửa bằng nước mắt của nàng sáng ngời và trong vắt như hổ phách.
Im lặng một lúc, nàng thì thào  rõ: “Chúng  vốn  nên ở bên , nhưng vì trời xui đất khiến, nhận  sự sủng ái của bệ hạ, là may mắn của ,   hối hận khi quen  ngài...”
Hốc mắt Hoàng đế  trào  một dòng nước mắt nóng hổi, lòng  đau thắt, hai tay run rẩy  kìm ,   nắm chặt nàng, nhưng chợt cảm thấy  thể dùng lực.
 
Nàng  đôi môi khô khốc của  chăm chú: “Ta cũng  cố gắng đáp  lòng  của ngài... Song  nhận ,  vẫn  thể.”
Ánh mắt Hoàng đế cứng đờ, khóe mắt kéo căng hết mức, đôi mắt ngơ ngẩn  thốt nên lời.
“Bệ hạ từng   nhiều nữ nhân, trong lòng ít nhiều sẽ còn lưu  dấu vết, con cái của ngài  nhiều như thế, tim ngài quá lớn, chứa quá nhiều , còn trong lòng   cảm thấy khó chịu, bệ hạ... Từ đầu đến cuối   thể bước qua rào cản đó...” Giọt
nước mắt li ti lấp lánh theo từng nhịp rung hàng lông mi của nàng: “Thứ  , bấy lâu nay bệ hạ đều  cho nổi,   ?”
Đáy lòng Hoàng đế bỗng “lộp bộp”, tựa như  thứ gì đó vỡ vụn.
Đứa bé vẫn còn, nàng bất đắc dĩ nương  cho , đứa bé mất , ràng buộc giữa hai  cũng theo đó  chặt đứt, nàng   lý do ở .
Chẳng qua  đây nàng  ép buộc bởi uy thế của đế vương,  thể  thuận theo, còn lúc , Đàm Châu cần nàng, con cũng  còn, là thời cơ  nhất để nàng rời .
Nàng vẫn là Phó Nhiêu,  bao giờ  đổi. Hoàng đế  cay đắng.
Vào giờ phút , bất an và thấp thỏm mấy ngày qua chợt rơi xuống đất.
Nàng  rời khỏi .
“Nếu   cung,  phi tử của ngài, ngài  cho   Đàm Châu ?” Đối mặt với khuôn mặt sâu sắc của , nàng  chắc nịch: “Ngài sẽ .”
“Ngài hứa sẽ  trói buộc , nhưng thật  là dỗ  thôi,  lẽ ngài chừa cho  chỗ trống lớn hơn phi tử bên cạnh,  điều những thứ  đối với  là  đủ. Trong mắt ngài, uy nghiêm của đế vương, quy củ,  dung tha ngỗ nghịch còn quan trọng hơn những thứ khác... Còn trong mắt , sống c.h.ế.t là chuyện lớn, bách tính là trời, danh tiết  lời đồn nhảm gì đó,  đều  để trong lòng.”
Ngữ điệu của nàng dịu dàng uyển chuyển, tựa như thanh kiếm sắc bén đang cố gắng bóc tách chấp niệm trong lòng  về nàng từng chút, từng chút một.
“Từ nhỏ tổ mẫu  dạy  rằng, khi bắt đầu đeo túi thuốc  lưng,  coi mạng  là nhiệm vụ của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-170.html.]
Phó Nhiêu chậm rãi thở , ánh mắt  bình tĩnh  kiên quyết:
“Vậy nên, kính xin bệ hạ đưa  về tiệm thuốc, đợi  tĩnh dưỡng mấy ngày  đến Đàm Châu.”
...
Cuối cùng Hoàng đế  đưa Phó Nhiêu về Vinh Thiện Đường,  cũng rút hết tất cả thị vệ theo yêu cầu của nàng.
Chàng  thể bảo vệ  cho nàng, yêu thương của   trở thành tai họa của nàng,   nuốt lời,  buông tay.
Hoàng đế ôm nỗi lòng trống rỗng trở về Ngự thư phòng,  mệt mỏi  đó cả đêm,    rằng, như thể hoà  một với đêm đen như mực.
Ban đêm, bệnh tình Thái Hoàng Thái Hậu nguy kịch, ngay cả Chu Hành Xuân bệnh  khỏi hẳn cũng  đưa đến cung Từ An.
Sau khi Thái Hoàng Thái Hậu   Thẩm gia  tịch thu tài sản, tru di cửu tộc, phun một ngụm máu,  thể mở mắt thêm  nào nữa.
Chu Hành Xuân  Hoàng đế  cưới Phó Nhiêu, lo lắng Thái Hoàng Thái Hậu  qua đời sẽ trì hoãn hôn kỳ, cũng hao hết tâm huyết mong cho Hoàng đế tranh thủ mấy ngày, đáng tiếc Thái Hoàng Thái Hậu một lòng  chết, cuối cùng  còn cách nào cứu vãn, qua đời vì bệnh  rạng sáng tại cung Từ An.
Trước bình minh, âm thanh tang lễ trong cung  đánh thức kinh thành đang ngủ say.
Trong một đêm, phố lớn ngõ nhỏ treo màn trắng, cả thành cất tiếng chia buồn.
Thái Hoàng Thái Hậu là tổ mẫu ruột rà của Hoàng đế, theo chế độ, Hoàng đế  thủ hiếu một năm, trong vòng một năm   cưới thê,   nạp phi, trong cung cấm tiếng đàn sáo.
Lúc Hoàng đế  tin Thái Hoàng Thái Hậu qua đời, cuối cùng   phịch xuống ghế bành, cất tiếng  khổ bất lực.
Chàng mở đôi mắt mệt mỏi,  tia nắng ban mai phía Đông, chậm rãi lên tiếng: “Truyền chỉ, phái thái y của Thái Y viện,
Huyện chúa Càn Ninh Phó Nhiêu, nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày  đến Đàm Châu chống dịch.”
Mấy ngày , thánh chỉ hạ xuống Phó phủ, Trịnh thị  còn cách nào, chỉ  rưng rưng nước mắt, kéo Phó Nhiêu  nỡ buông tay, hối hận tự trách: “Mẹ hối hận  nên bảo con học y, là  vô dụng,  thể chăm sóc  cho con, khiến con còn nhỏ  chịu khổ chèo chống cả gia đình, cô nương nhà bên  nũng trong lòng , còn con  tìm thuốc trong núi tuyết, cô nương nhà bên nở mày nở mặt lập gia đình,    lầm , lầm lỡ cả đời con, Nhiêu Nhiêu, con  , hàng ngày  sẽ chép kinh tụng Phật, khẩn cầu mong con bình an, nếu  thể,  nguyện đổi mạng sống của  để con bình an trở về...”
Phó Nhiêu tựa lên đầu gối bà  hồi lâu, cuối cùng hai  con cũng nhẹ lòng.
Ban đêm, Phó Nhiêu dẫn Phó Khôn đến tiệm thuốc, giao hết sổ sách  tay ,  đích  thắp ngọn đèn dầu đế bạc, kể hết những chuyện  xảy  trong hơn nửa năm qua.
 
Ban đầu Phó Khôn phẫn nộ, hận  thể đỡ án  dậy g.i.ế.c ,  dần dần  đau lòng vô cùng, thì  mấy tháng qua, một  tỷ tỷ âm thầm chịu đựng nhiều cực khổ như , cuối cùng,  một lúc lâu   thốt  lời nào, chỉ chán nản   ghế gượng  cứng nhắc.
Phó Nhiêu  khuôn mặt thanh tú của , trong lòng cực kỳ thấp thỏm: “Khôn Nhi,   chứ?”
Phó Khôn dừng một lát, giơ tay lau  giọt lệ nơi khóe mắt, đối diện với ánh mắt thấp thỏm của Phó Nhiêu, thiếu niên thở dài,  khổ : “Tỷ, tuy   học cách gánh vác chút chuyện, nhưng   tỷ  khiến  gánh vác một chuyện lớn lao đấy!”