SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 169
Cập nhật lúc: 2025-03-24 09:23:13
Lượt xem: 43
Hoàng đế nghe vậy, n.g.ự.c đau âm ỉ, dường như sức lực trên người cũng cạn kiệt, chàng loạng choạng lui ra, đúng là trong mắt chảy ra một tia huyết lệ, nhắm mắt, lạnh giọng nói: “Thái Hoàng Thái Hậu vô đức, đưa bà ta về cung Từ An.”
“Thần tuân chỉ!” Trần Chương buông tay đứng dậy, ngước mắt nhìn vị đế vương này.
Gió mạnh cuốn tung góc áo đen tuyền của chàng, thân ảnh cao ngất kiên cường đứng đó, vẻ mặt suy sụp, khổ sở, nước mắt giàn giụa.
Trần Chương thật sự không đành lòng, nhưng lại không nói được gì, chỉ liếc mắt nhìn Lưu Đồng, ý bảo hắn chăm nom Hoàng đế cho tốt, quay đầu áp giải Thái Hoàng Thái Hậu rời đi.
Sau đó Hoàng đế trầm giọng nói: “Lưu Đồng, Thẩm gia mưu hại hoàng tự, án này giao cho ngươi toàn quyền xử trí, không cần phải qua Tam pháp ty, nên g.i.ế.c thì giết, nên đồ(*) thì đồ, không cần tới hỏi trẫm.”
(*): Bị đày đi làm khổ sai.
“Thần tuân chỉ!”
Lưu Đồng vỡ lẽ, Hoàng đế định dùng vụ án của Thẩm gia để trấn áp các quý tộc có công lâu đời.
Hoàng đế lại dặn dò Tôn Chiêu đi theo sau: “An táng trọng thể cho Thu Hương, an ủi thân nhân.”
“Vâng...”
Gió lạnh thổi qua, nhưng không thể quét sạch m.á.u tanh và vết bẩn đầy đất, chỉ có vài chiếc lá khô rụng lả tả, bay theo chiều gió, chẳng hề hay biết đau khổ của chốn nhân gian.
Hoàng đế khó khăn buộc mình quay người lại, nhìn bóng người gầy yếu kia, chỉ thấy Phó Nhiêu ngồi dựa vào cột hành lang, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy mỏng, màu môi nhợt nhạt, vẻ mặt trống rỗng.
Chàng đau lòng khôn xiết, kìm nén đau đớn nơi hốc mắt, bước từng bước về phía nàng, ngồi xổm xuống, muốn mở miệng trấn an nàng vài câu, nhưng cổ họng giống như bị thít lại, không thể thốt nổi lời nào, chỉ đành cẩn thận vươn tay, thử ôm lấy nàng, lại siết chặt hơn, ôm nàng vào lòng rồi từ từ đứng dậy.
Nàng không khóc, thậm chí khóe mắt sạch sẽ đến mức hơi lạnh nhạt, ánh mắt trong suốt như lưu ly.
Nàng như thế này, khiến chàng cảm thấy quá đỗi xa lạ. Chàng nuốt nước bọt, xoay người, ôm nàng đi ra ngoài.
Đã có xe ngựa dừng ở cửa Quan Âm Đường, có lẽ Lưu Đồng đã sắp xếp người hộ tống bọn họ đi ra từ cửa sau.
Phó Nhiêu quả thật bị lạnh cóng người, mãi đến khi dựa vào lồng n.g.ự.c kiên cố và ấm áp, nàng mới tìm lại được chút tri giác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-169.html.]
Trong đầu nàng bị suy nghĩ ấy chiếm cứ rất lâu, không thể định thần lại, đợi đến khi kịp phản ứng thì ván đã đóng thuyền.
Vậy mà nàng đã thật sự làm được.
Ngước mắt, trông thấy quai hàm căng cứng của chàng, nàng đoán đêm qua chàng chưa được ngủ nghỉ đàng hoàng, hình như còn mọc chút râu ria lởm chởm...
Nhìn lên trên là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc ấy.
Cánh tay chậm rãi bám sát, ôm lấy cổ chàng từng chút một, tới gần hơn, tiếng thở khó nhọc vang bên tai chàng: “Xin lỗi...”
Bước chân Hoàng đế khựng lại một lát, nước mắt tích tụ trong hốc mắt lăn xuống, chàng nghẹn ngào rũ mắt, nhìn chằm chằm nữ nhân trong lòng mình, chua xót nói: “Là trẫm có lỗi với nàng, không thể bảo vệ nàng và con bình an.”
Phó Nhiêu nghe chàng nói mà lòng đau âm ỉ, lắc đầu nghẹn ngào nói: “Là ta có lỗi với ngài... Là ta không tốt...”
Hoàng đế chỉ nghĩ Phó Nhiêu tự trách mình không bảo vệ được con, lòng càng thêm đau đớn, chỉ sải bước ôm nàng lên xe ngựa.
Cẩn thận đặt nàng lên sạp mềm, quấn chăn cho nàng, sau đó nhận lò sưởi nội thị đưa tới, nhét vào tay nàng, nắm hai tay nàng và lò sưởi trong lòng bàn tay mình, tay chàng vẫn đang run rẩy, khoé mắt liếc tới vết m.á.u trên góc váy nàng, chỉ cảm thấy hai mắt đau nhói, không cầm lòng nổi mà nhắm mắt hít sâu.
Phó Nhiêu ngơ ngác nhìn chàng, xấu hổ không thôi, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, người đưa ta về tiệm thuốc đi...”
Hoàng đế nghe vậy liền mở mắt, thấp giọng khiển trách: “Hồ đồ, giờ nàng thành ra thế này, trẫm sao dám yên tâm để nàng ở một mình? Bây giờ trẫm đưa nàng hồi cung, sau này nàng không đi đâu cả, trẫm đã viết chiếu thư...”
“Bệ hạ...” Phó Nhiêu nước mắt lưng tròng ngắt lời chàng.
Hoàng đế sững sờ, trong lòng có linh cảm không lành, mấy lần để nàng gặp nguy hiểm, đã khiến cho chàng không còn tự tin, chỉ khàn giọng khuyên nhủ: “Nhiêu Nhiêu, trẫm biết nàng đau lòng, nhưng nàng còn trẻ, chúng ta vẫn có thể có con, nàng đừng suy nghĩ lung tung, trẫm đưa nàng hồi cung, thái y điều trị thân thể cho nàng, nàng tĩnh dưỡng cho tốt, cũng đừng nghĩ gì cả...”
Phó Nhiêu lại ngắt lời chàng: “Bệ hạ, dịch bệnh ở Đàm Châu, tình thế không được lạc quan...”
Hoàng đế im bặt, cụp mắt, ánh mắt dừng trên bàn tay bé nhỏ, trắng bệch của nàng, cũng không tiếp lời.
Phó Nhiêu cười yếu ớt, ánh mắt nàng đảo quanh trên mặt chàng, lướt qua từng tấc một, cố chịu đựng nhịp tim đập mạnh bị đè nén sâu trong đáy lòng, kiên định nói từng câu từng chữ: “Bệ hạ, Thần, y sĩ Thái Y viện Phó Nhiêu, thỉnh chỉ đi Đàm Châu!”