SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 168
Cập nhật lúc: 2025-03-24 09:15:06
Lượt xem: 52
Mà Hoàng đế thì mặc thường phục đế vương đen tuyền, bước đi như gió, đi thẳng đến Quan Âm Đường.
Băng qua t.h.i t.h.ể nằm đầy đất, chàng nhìn thấy hai gã ám vệ còn lại chống đỡ canh giữ bên ngoài một gian sương phòng.
Thiết Giáp vệ nối đuôi nhau xông vào, các hắc y nhân còn lại của Thẩm gia đều bị khống chế, mà Thẩm Dữu kia cũng được thị nữ đỡ, đứng lung lay chực ngã dưới hành lang nhìn qua.
“Bệ hạ...” Nàng ta ngã phịch quỳ trên mặt đất, hoảng sợ đan xen.
Đáy mắt Hoàng đế toát ra ánh sáng lạnh lẽo, bây giờ chàng không có thời gian chú ý tới nàng ta, mà dời tầm mắt sang gian sương phòng bên kia.
Ám vệ dời t.h.i t.h.ể Thu Hương đi, lấy móc dây xích khóa cửa ra. Đáp lại là tiếng cánh cửa mở ra.
Ánh mắt của Hoàng đế dán chặt tại ngưỡng cửa đẫm m.á.u tươi, một đôi giày thêu bước qua vũng m.á.u đậm đặc, chậm rãi bước ra, bước chân nàng lảo đảo... nhưng vẫn cố gắng bước đi.
Mỗi một bước là một dấu máu, cuối cùng dừng lại bên cạnh một cây cột hành lang.
Trong chốc lát, một giọt m.á.u lặng lẽ nhỏ xuống. Đỏ tươi, chói mắt.
Ánh mắt Hoàng đế sững sờ, tim như muốn vọt lên cổ họng, tốc độ giọt m.á.u rơi càng lúc càng nhanh, con ngươi chàng bỗng nhiên mở to... hô hấp cũng ngừng lại.
Bóng dáng cao lớn của vị đế vương không gì cản nổi này lại run rẩy hiếm thấy, chàng vươn tay theo bản năng, muốn túm lấy thứ gì, song lại hoảng hốt nhận ra có gì đó lặng lẽ lướt qua đầu ngón tay chàng, cuối cùng không nắm được nữa.
Thời gian dường như ngưng đọng, chỉ có giọt m.á.u kia là không ngừng trượt xuống.
Trong chốc lát, bên chân nàng đã tụ một vũng máu, chói mắt kinh hoàng.
Cuối cùng hình như có thứ gì đó rơi xuống từ thân dưới của nàng, đập vào vết m.á.u kia, thậm chí còn đập lên tim chàng.
“Nhiêu Nhiêu!”
Chàng hoa mắt, cổ họng chợt dâng lên chút m.á.u tanh, chàng dồn hết sức lực, cắn răng mở to mắt cất bước về phía trước.
Cùng lúc đó, Thẩm Dữu cũng kinh ngạc nhìn vũng m.á.u kia, một cảm giác tuyệt vọng chưa từng có bao trùm lấy nàng ta, nàng ta lao đến chỗ Phó Nhiêu theo bản năng.
“Không được!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-168.html.]
Tiếng gào sợ hãi xé toạc, người ngã nhào xuống đất như lá khô, bò từng bước về phía nàng.
Sao có thể như vậy chứ...
Sao nàng lại có thai chứ...
Nếu Phó Nhiêu chỉ là Phó Nhiêu, Thẩm gia có thể tự bảo vệ mình trước những chuyện xảy ra trong hôm nay.
Nhưng nếu Phó Nhiêu mang thai hoàng tự, mà hoàng tự này lại sinh non vì nàng ta...
Thẩm gia phạm tội đồng mưu làm phản...
Thẩm Dữu đã không dám nghĩ, mẫu thân của nàng ta, đệ đệ của nàng ta, thân nhân Thẩm gia, từng khuôn mặt quen thuộc lướt qua trước mắt nàng ta, ngay khoảnh khắc này, nàng ta hối hận vì sao đêm qua phải đến lãnh cung, vì sao lòng nàng ta có tham niệm...
Tất cả cảm xúc tụ lại nơi cổ họng, một bàn tay thô ráp đột nhiên thò tới, bóp cổ nàng ta.
Sắc mặt Hoàng đế dữ tợn nhấc Thẩm Dữu lên, cổ tay dùng sức, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc”, cổ Thẩm Dữu nghiêng đi, người trượt xuống đất, trong đôi mắt kia vẫn là vẻ kinh hãi.
Còn Thái Hoàng Thái Hậu bị bắt cóc đến đây đã nhìn thấy cảnh này.
Tiểu cô nương nằm sấp trên đầu gối bà nói mớ “a á” thuở bé, cứ thế bị người bẻ gãy cổ, một chiêu mất mạng, hệt như chiếc khăn lau bị vứt bỏ.
Ngực Thái Hoàng Thái Hậu chợt dâng lên ngụm m.á.u tanh, mạch m.á.u trong não như vỡ tung, ngất lịm đi.
Nhưng Hoàng đế vẫn không nguôi giận.
Đó là đứa con chàng mong chờ đã lâu, là cốt nhục chàng đặt kỳ vọng rất lớn, chàng hận không thể tự tay bóp c.h.ế.t từng người Thẩm gia.
Thấy sắc mặt Hoàng đế đầy u ám, tựa như cơn gió lốc thổi về phía Thái Hoàng Thái Hậu, Lưu Đồng và Trần Chương đều giật mình, nhanh chóng nhào về trước, một trái một phải ôm lấy chân chàng: “Bệ hạ bớt giận, đó là tổ mẫu ruột rà của ngài, ngài muốn sử sách viết về mình như thế nào?”
Hoàng đế đã hoàn toàn đánh mất lý trí vì vũng m.á.u kia.
Chỉ thấy cằm chàng bạnh ra, trán nổi gân xanh, ống tay áo vung lên, gào khản cả giọng: “Buông trẫm ra, kẻ mạnh làm vua sẽ lưu danh sử sách, trẫm còn sợ sử sách viết bậy ư?”
Trần Chương ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Hoàng đế, kiên trì không buông, rưng rưng khuyên nhủ: “Bệ hạ, đứa bé đã không còn... Ngài hãy đi xem Phó cô nương đi, chuyện còn lại giao cho thần và Lưu Đồng xử trí, bách tính đang tụ tập bên ngoài, trên người Phó cô nương bị thương, lúc này không thể ra khỏi thành, ngài nên đưa nàng ấy rời đi trước mới phải...”