Nhìn ánh mắt mờ mịt của Phó Nhiêu, Thẩm Dữu đáp chắc nịch: “Ngươi  , cũng  thích, nếu ngươi đến Đàm Châu, Thẩm gia chúng  sẽ giúp ngươi ve sầu thoát xác,   trời cao đất rộng, ngươi tự tại tự do, chẳng  như thế hợp ý
ngươi ?”
Lòng Phó Nhiêu xao động đến mức  lâu   nên lời.
Thẩm Dữu  quả nhiên thốt lời ngọc ngà, nhắm trúng yếu điểm.
Thấy Phó Nhiêu   vẻ do dự, Thẩm Dữu quyết định giáng cho Phó Nhiêu một đòn nặng nề: “Ngươi nghĩ bệ hạ thích ngươi bao nhiêu? Chẳng qua trông ngươi giống với Trân phi thôi...”
Phó Nhiêu  , nàng nhướng mày, lạnh lùng  nàng  chằm chằm, đáy mắt rõ ràng chứa vài phần  tin: “Tài ăn  của Thẩm cô nương  thật, kế ly gián đều dùng tất.”
Thẩm Dữu khẽ : “Ngươi  tin, cứ  về hỏi Chu thái y là .”
Phó Nhiêu   lời nào.
Thẩm Dữu  chậm : “Phó cô nương, bình tĩnh mà ,    khiến ngươi tổn thương, ngươi mau theo   khỏi chùa, cũng đỡ  chịu đau khổ.”
“Ồ, ngươi đừng quên, mẫu  và   ngươi còn ở trong chùa...”
Sắc mặt Phó Nhiêu  đổi  .
 
Nếu Thu Hương chỉ là một thị nữ bình thường,  lẽ nàng  sẽ tuỳ Phó Nhiêu quyết định.
 chủ tử thật sự của nàng  chính là đương kim Hoàng đế.
Nhân lúc Thẩm Dữu  để ý,  tay áo nàng  lóe  một lưỡi d.a.o sắc bén, nghiêng  xông lên với tốc độ cực nhanh, lướt về phía cổ họng Thẩm Dữu.
 điều nàng   ngờ tới là thị nữ bên cạnh Thẩm Dữu cũng  võ công, một  trong đó kéo Thẩm Dữu về ,  còn  nhanh chóng tiến lên, chắn   Thẩm Dữu. Dao găm sắc bén xẹt qua cổ họng thị nữ, m.á.u loãng phun .
Thu Hương thấy thời cơ quyết định  mất,  khỏi thất vọng, nàng  một cước đá  thể thị nữ về phía , ép hai  Thẩm Dữu thối lui, nàng  lách   ngoài, thuận tay đóng cửa phòng , hô  trong phòng: “Nương nương,  tuyệt
đối đừng tin bọn chúng, lời thốt  từ miệng bọn chúng thì dễ  đấy, đến khi dịch bệnh ở Đàm Châu  định, nhất định g.i.ế.c  cho hả giận,  cứ an tâm chờ ở đây, bệ hạ nhất định sẽ tới cứu !”
Bỏ  lời , Thu Hương cầm đao chắn  cửa  chút sợ hãi.
Khi cánh cửa  đóng sầm , Phó Nhiêu cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên trong lồng ngực.
Trong  khí tràn ngập mùi m.á.u tanh kích thích mũi nàng, nàng che miệng,  sấp  bàn nôn nghén dữ dội.
Nỗi bất an mãnh liệt, sự phẫn nộ, còn  cả một chút hoảng loạn xông lên đầu quả tim.
Nàng   mẫu  và    thật sự rơi  tay Thẩm gia  ?
Nàng   khi nào bệ hạ mới tới ?
 
Lúc  đây, nàng thật sự hận Thẩm gia khôn cùng.
Kể từ  suýt xảy  chuyện ở cung Phỉ Thúy, nàng mang theo túi thuốc tùy , hơn nữa  chuẩn   nhiều vũ khí phòng .
Tuy võ công của nàng chẳng là bao, nhưng cũng   ai cũng  thể đến gần nàng.
Nàng chống  dậy, sải bước qua vết m.á.u ,   ngoài viện xuyên qua khe cửa.
Từng tốp hắc y nhân tràn  trong viện, tiếng đao kiếm va   choang choảng chói tai.
Ban đầu Thu Hương còn  thể ung dung ứng phó, ngay  đó nàng   đằng  hỏng đằng ,   nhuốm máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-166.html.]
Xa xa bên ngoài Quan Âm Đường hình như  tiếng thiết giáp vang dội.
Chẳng lẽ là  đến?
Có lẽ vì mối đe dọa đang tới gần, những hắc y nhân  tấn công càng nhanh và dữ dội hơn.
Một đao đ.â.m trúng bắp chân Thu Hương, nàng  đột nhiên quỳ xuống, phun  một ngụm m.á.u tươi.
“Thu Hương, Thu Hương, ngươi mở cửa,  đây !”
Phó Nhiêu đập mạnh  chốt cửa, nước mắt bất giác trào  khỏi hốc mắt, nàng tuyệt vọng  thành tiếng: “Thu Hương, ngươi  , chúng  cùng đánh,   thể giúp ngươi...”
Không  Thu Hương dùng cách gì khiến cửa khóa chặt từ bên ngoài.
“Không…, nương nương, bên ngoài   tiếng kim qua thiết mã, bệ hạ đến ,  cầm cự một lát nữa, nô tì c.h.ế.t  đáng tiếc, quyết  để cho  rơi  tay bọn chúng!”
 
Mặt Thu Hương dính đầy máu, ánh mắt kiên quyết, xông lên đón đao, tiếc  rốt cuộc nàng  vẫn là phận nữ tử gầy yếu, khoảnh khắc  tên hắc y nhân một cước đá về,  thể nặng nề đập  cánh cửa.
Phó Nhiêu  thụp xuống, cố gắng kéo nàng   qua khe hở.
“Thu Hương, Thu Hương...”
Từng nhát đao đ.â.m liên tiếp  n.g.ự.c Thu Hương.
Ánh mắt nàng  ngay thẳng, cốt khí kiên cường bất khuất, lấy   lưỡi chắn  cửa.
Chỉ thấy một thanh trường kiếm xuyên qua bụng Thu Hương, cùng với tiếng rít chói tai, cứ thế đ.â.m đến  mắt Phó Nhiêu qua khe cửa.
Nàng lặng , nước mắt  mặt bất giác ngừng rơi. Máu tươi tuôn ồ ạt từ miệng lưỡi đao .
Là m.á.u của Thu Hương...
Cơn phẫn nộ tột độ dâng trào trong lồng n.g.ự.c Phó Nhiêu, cảm giác bất lực  gần như bao trùm ý thức của nàng.
Tiếng thiết giáp càng lúc càng gần,  đến ... Là nguy hiểm, mà cũng là cơ hội...
Chỉ với cái c.h.ế.t của một thị nữ,    thể khiến cả Thẩm gia rung chuyển?
Thẩm gia  thể tìm bừa cái cớ gạt bỏ chuyện hôm nay.
Nàng  báo thù cho Thu Hương, cũng  thoát khỏi cái lồng .
 
Phó Nhiêu rưng rưng,  chằm chặp dòng m.á.u tươi tuôn ồ ạt, trong đầu chợt nảy  một suy nghĩ liều lĩnh.
Cùng với suy nghĩ , nàng như đặt   một vòng xoáy, cả  nóng hầm hập.
Thẩm gia đoán  nàng và Hoàng đế  tư tình,  lấy nàng  biện pháp, cũng đoán  nàng    cung, thử thuyết phục nàng.
 bọn họ vẫn đoán sai một chuyện.
Nàng thẫn thờ một lúc,  đó lập tức lấy một cái màng bao tử cừu từ trong túi thuốc, đây là thứ y sĩ dùng để lấy m.á.u dự trữ  những thời khắc quan trọng.
Nàng rưng rưng nước mắt, tiếp m.á.u của Thu Hương  màng bao tử cừu từng chút, từng chút một.
Chẳng  sắc trời  tối từ lúc nào.
Túi m.á.u nặng trĩu phản chiếu tia sáng rõ ràng trong đáy mắt nàng.
Sau khi tiếp đầy một túi nhỏ, nàng vặn chặt, bình tĩnh  chằm chằm túi m.á.u ,  giấu nó  bụng với sự quyết tâm nhất từ  đến nay.