“Trước   chỉ mắt nhắm mắt mở, hôm nay  , sợ là  thật sự  lập Phó thị  hậu, nếu  như , chúng   thể cứ trơ mắt  Phó thị  cung .”
Thẩm Dữu cả kinh  phắt dậy, cả  nóng bừng, run giọng hỏi: “Cô tổ mẫu   gì?”
“Nàng  đang ở ?”
“Nghỉ trưa ở Quan Âm Đường.”
“Bây giờ dùng Võ Đô vệ và thế lực ám vệ của Thẩm gia chúng  để đưa nàng   kinh thành, đồng thời gióng trống khua chiêng đưa vị danh y  đến Đàm Châu  danh nghĩa của Thẩm gia!”
“Không    giội nước bẩn dịch bệnh lên  Thẩm gia ,  liền dựng cờ cho Thẩm gia!”
Thái Hoàng Thái Hậu  lệnh, ám vệ Thẩm gia nhanh chóng bao vây Quan Âm Đường, mà lúc  ám vệ Hoàng đế phái tới bảo vệ Phó Nhiêu  báo tin,  lách   , lập tức giao chiến tại chỗ với ám vệ Thẩm gia.
Ban đầu Hoàng đế  bố trí nhân thủ ở chùa Đại Báo Ân nên cũng  để cho Thẩm gia chiếm  thượng phong, song Thẩm gia rõ ràng  chuẩn  mới đến, hắc y nhân từng đợt ùa  hết tốp  đến tốp khác, ám vệ  phần  chống đỡ nổi.
Người Phó Nhiêu  khỏe nên chợp mắt một lúc ở Quan Âm Đường, Trịnh thị và Phó Khôn ở bên  vẫn  trở về.
Nàng  đánh thức bởi tiếng đao kiếm va chạm bên ngoài, đang đỡ trán  dậy thì thấy Thẩm Dữu  hai thị nữ đỡ ở cửa, Thu Hương thấy thế, bước về phía  một bước, bảo vệ  mặt Phó Nhiêu.
“Thẩm cô nương   gì?”
Thẩm Dữu   Thu Hương, ánh mắt lướt qua bả vai nàng  dừng    Phó Nhiêu.
“Phó Nhiêu,   bệ hạ  cho ngươi  cung, nhưng ngươi cũng ,  ái mộ bệ hạ  nhiều năm, Thẩm gia  dòng dõi quý tộc, càng  tư cách  hậu hơn ngươi, hôm nay  đến đây là  thỉnh ngươi nhường một bước, ngươi thấy ?”
Phó Nhiêu liếc mắt  thị vệ bên ngoài đang đánh  kịch liệt, sắc mặt  chút  đổi: “Ngươi  ý gì?”
“Bây giờ  đưa ngươi  khỏi kinh, ngươi đến Đàm Châu chống dịch, phụ   là Tế tửu(*) Quốc tử giám,  thể bảo đảm cho   ngươi  triều  quan, về phần ăn mặc Phó gia của nhà ngươi đều do Thẩm gia  phụ trách.”
(*)Tế tửu: Chức danh  đầu Quốc tử giám (tương đương với Hiệu trưởng ngày nay).
Phó Nhiêu sững sờ thấy rõ.
Giờ nàng  lựa chọn khác ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-165.html.]
Nàng vỗ vách tường, buồn bã  : “Thẩm cô nương,  nên  ngươi ngây thơ,  là ngươi ấu trĩ đây, nếu   cung  hậu, còn lo gì      tiền đồ? Những yêu cầu của ngươi đều  khiến  d.a.o động.”
Mặt Thẩm Dữu lộ vẻ khó xử: “Phó Nhiêu, nếu ngươi  đồng ý, cô tổ mẫu của  sẽ  bỏ qua cho ngươi, cho dù   ngươi   cung  hậu thì ngươi cũng khó  thể  vững ở vị trí đó.”
Tâm tư Phó Nhiêu  xao động.
 
Nàng nheo mắt  thoáng qua ngoài cửa, bên ngoài ám vệ của Thẩm gia càng lúc càng nhiều, chắc là Thẩm gia tính  ăn cả ngã về ,  lấy nàng  quân cờ chống  bệ hạ.
Quả nhiên, dính líu tới hoàng gia thì   cũng  tranh đấu,   sẽ bảo vệ  cho nàng, thật sự  thể ?
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Cảm giác mệt mỏi trong lòng Phó Nhiêu nặng trĩu, vẻ mặt nàng
bất đắc dĩ : “Thẩm cô nương, nếu   đồng ý, ngươi định  gì?”
Thẩm Dữu chắp hai tay  bụng, phong thái ung dung, đáy mắt toát  vẻ lạnh lùng  nay  từng .
“Thẩm gia   quyết tâm đưa ngươi  khỏi kinh thành.”
Phó Nhiêu  giận mà : “Các ngươi  tạo phản? Chút binh lực của Thẩm gia các ngươi  thể so với Thập Nhị vệ của Thánh thượng ư?”
Thẩm Dữu thản nhiên , lắc đầu đáp: “Ngươi sai , chúng   dám đối đầu với Thánh thượng? Chẳng qua chúng  đỡ vị nữ thái y vang danh khắp thiên hạ lên xe, đưa tới Đàm Châu cứu  thôi mà.”
“Chẳng lẽ Thánh thượng ngăn cản ngươi xuất kinh ngay  mặt bách tính cả thành ư?”
“Lúc  ngoài chùa Đại Báo Ân  đông chen chúc, chỉ cần ngươi  khỏi chùa, Thánh thượng sẽ  tóm   của Thẩm gia .”
Phó Nhiêu sầm mặt, Thẩm gia định lợi dụng lòng dân, đưa nàng  khỏi thành.
“Cho dù các ngươi đưa  đến Đàm Châu, lẽ nào   thể trở về ? Các ngươi  như , cũng  dám chắc  thể bước lên vị trí Hoàng hậu.”
Hình như Thẩm Dữu  sớm đoán  Phó Nhiêu sẽ  như , nàng   thật sâu  mắt Phó Nhiêu, ngữ khí nhẹ nhàng mang theo vẻ dụ dỗ: “Phó cô nương, ngươi thật sự   cung ? Ngươi sẵn sàng cam lòng vùi dập  thể và tài hoa của  trong chốn hậu cung ư? Thật sự cam lòng tranh giành một nam nhân với nhiều nữ nhân ư? Hoàng cung sóng gió khắp nơi, ngươi ứng phó nổi ?”