Đoàn  lướt qua đám đông tiến  Đại Hùng Bảo Điện, trong điện thiền sương khói mịt mờ, khách hành hương tụ tập kín mít, các tăng nhân bận rộn tiếp khách đến nỗi chân  chạm đất,  đó lề mề cả buổi, cuối cùng cũng  bồ đoàn trống, mẫu tử ba  vội vàng bái Phật,  đó  tới trắc điện quyên góp tiền hương hỏa.
Phó Khôn thấy Phó Nhiêu lơ đễnh, liền tiến lên đỡ Trịnh thị: “Mẹ, tỷ tỷ mệt , để cho tỷ nghỉ ở đây một lát, con  lập bài vị Trường Sinh với .”
Phó Nhiêu  yên tâm, Phó Khôn kiên trì: “Tỷ tỷ,  trưởng thành , cũng nên đảm đương chút chuyện,   tỷ tỷ đỡ nhọc lòng hơn.”
Phó Nhiêu phì , vuốt tóc mai, để lộ nụ  mệt mỏi: “Được,  đến Quan Âm Đường chờ  .”
Trịnh thị  nàng thở dài mấy tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng sầu lo phiền muộn, bước  ngưỡng cửa .
Phó Khôn  với Phó Nhiêu, lập tức đuổi theo.
Chung ma ma ở nhà, chỉ  Đào Nhi và Xuân Lai  theo Trịnh thị.
Phó Nhiêu cũng  vội vã rời , mà  theo Trịnh thị và Phó Khôn bước  hành lang, vịn cột hành lang dõi theo bóng lưng hai , chỉ thấy Phó Khôn     với Trịnh thị, vóc dáng cao gầy, đong đưa như trúc,   phần chín chắn khác hẳn thiếu niên cùng tuổi.
Hồi lâu  Phó Nhiêu mới  hồn, vịn cánh tay Thu Hương,  mệt mỏi : “Chúng   Quan Âm Đường ,   cầu bình an phù hộ cho đứa bé.”
Thu Hương đáp , cùng nàng vòng qua Đại Hùng Bảo Điện đông ,  về phía Tây và rẽ qua một cái sân nhỏ,  lên hành lang hướng Tây,  đến Quan Âm Đường ở hậu viện chùa Đại Báo Ân.
 
Bên  ít ,  ngang qua một Phật đường nhỏ, tình cờ  thấy bên trong  vài tiếng  chuyện xì xào.
“Sao ngươi  ở trong ? Hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu đến chùa Đại Báo Ân cầu phúc, ngươi  đến Bảo Điện hầu hạ mà tới đây lười biếng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-163.html.]
Một giọng  trẻ  hì hì đáp: “Chuyện  thế  gì đến lượt ? Đám sư , sư  ở Đông viện  ai nấy cũng giành vỡ đầu...” Không đợi  lớn tuổi hơn đáp lời, y  khép tay áo tự rót một chén  nóng, lén  vị tăng nhân đang nhắm mắt tĩnh toạ : “Sư , Thái Hoàng Thái Hậu giá lâm, e là cầu phúc cho dịch bệnh ở Đàm Châu là giả, phê mệnh cho Trầm cô nương mới là thật.”
Vị tăng nhân lớn tuổi  , nhíu mày, mở mắt thấp giọng trách cứ: “Ăn  thận trọng, việc của hoàng gia,  tới phiên ngươi xen !”
“Chuyện   gì ?” Có vẻ vị tăng nhân trẻ tuổi bất mãn với lời khiển trách của sư , hừ nhẹ một tiếng: “Ai mà   Thẩm gia lăm le vị trí Hoàng hậu, chẳng  mệnh Phượng Hoàng của Hoàng Thái Hậu năm đó cũng là như  mà  ư?”
Vị Tăng nhân lớn tuổi  y càng  càng quá phận, tức giận nâng án lên, tay cầm mõ cá gõ đầu y: “Ngươi  thời gian mồm mép ghê nhỉ, chi bằng chép thêm kinh thư cầu phúc cho dịch bệnh ở Đàm Châu , trận dịch bệnh   ập đến dữ dội,   đêm qua công báo đưa tới Thông Chính Ty, bệ hạ triệu tập quần thần nghị sự suốt đêm, mùa màng năm nay  ,  đó  dịch bệnh lũ lụt ở Gia Châu, nay Đàm Châu  bùng phát dịch bệnh, sợ là năm nay sẽ khó khăn...”
Vẻ sầu lo đè nặng  lông mày của vị tăng nhân lớn tuổi.
Tăng nhân trẻ tuổi tránh thoát mõ cá, tựa  ở cửa hừ nhẹ : “Đàm Châu cách kinh thành hơn một ngàn dặm, cái bánh nướng   đến đầu chúng  , sư , mệnh của  là ăn cơm canh đạm bạc,  trung tâm của điện Kim Loan...” Mắt thấy mõ cá   sắp đập về phía , y  khẩy một tiếng, nhanh chóng nghiêng  trốn  ngoài cửa.
Gió lạnh thổi bay những chiếc lá khô  cây, vài phiến lá long não bay lơ lửng trong  trung một lúc  rơi xuống bờ vai Phó Nhiêu.
Nàng sững sờ tại chỗ.
Đàm Châu xảy  dịch bệnh?
Từ nhỏ đến lớn, nàng  trải qua hai đợt dịch bệnh, một  là dịch tả Giao Châu năm đó, một  là dịch ở Gia Châu cách đây  lâu,  ai rõ một trận bệnh dịch sẽ gây   bao thương vong, sẽ khiến dân chúng khủng hoảng  chừng nào hơn một thầy thuốc như nàng.
Mang trong  sứ mệnh của  thầy thuốc khiến nàng  lao tới Đàm Châu ngay lập tức, nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng và Thánh thượng, nàng cũng    sợ là  tới lượt .
Khoảnh khắc nàng sững sờ, Thu Hương ở bên cạnh cũng lộ vẻ khiếp sợ, tâm sự nặng nề.
Đêm qua trong cung đưa tin tới, Hoàng đế  ý định lập Phó Nhiêu  hậu, Tôn công công dặn dò nàng  nhất định  chăm sóc  cho Phó Nhiêu,   xảy  chuyện bất trắc.