SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 145
Cập nhật lúc: 2025-03-24 07:01:03
Lượt xem: 48
Nỗi buồn rầu vì đề bài khó giải hồi lâu của Thái Y viện bị một câu nhẹ nhàng của Hoàng đế bóc ra.
Hoàng đế thấy nàng rất vui thì thầm thở dài, duỗi tay nắm lấy tay nàng, ôm nàng vào lòng: “Trẫm đã nói với nàng mấy lần, trong lòng không được giấu chuyện gì, có gì khó xử cứ nói với trẫm, giờ nàng mang thai, chăm sóc tốt cho bản thân mới là chuyện quan trọng, nàng hiểu chưa?”
Phó Nhiêu nằm trong lồng n.g.ự.c chàng, sống lưng hơi căng lên, hiểu thì hiểu, nhưng chưa chắc đã làm được, từ trước tới nay nàng không phải người có tính thích nhờ cậy người khác, chưa đến lúc bất đắc dĩ, nàng sẽ không khom lưng.
Trước mắt chàng nói như vậy, nàng chỉ ấp úng đáp lại trong lồng n.g.ự.c chàng.
Hoàng đế phát hiện nàng chỉ nói cho có, nhẹ nhàng nhéo tai nàng: “Lời của trẫm, nàng chẳng chịu để trong lòng, hại tim trẫm ngày ngày treo lơ lửng, ưu tư thay nàng, nàng cho rằng trẫm năm lần bảy lượt đưa đồ tới là vì cái gì, còn không phải là bảo nàng bớt lo lắng, yên tâm dưỡng thai sao? Nàng thì hay rồi, không hề suy nghĩ cho con của trẫm chút nào, con vua chính là chuyện lớn của xã tắc, nàng đừng để vì nhỏ mất lớn.”
Phó Nhiêu nghe vậy mở to đôi mắt ướt át, nhìn chàng một hồi lâu mới lĩnh hội được ý của câu này.
Nàng xuất thân từ gia đình bình dân, đàn bà con gái láng giềng ở quê mang thai là chuyện bình thường, không thấy ai vừa mới mang thai đã được cung phụng như tổ tông, nên làm cái gì thì vẫn cứ làm, đến khi lâm bồn còn sinh nhanh, ít gặp khó khăn.
Nàng cũng biết chàng cực kỳ coi trọng đứa nhỏ này, bình thường vô cùng cẩn thận, chưa từng nghĩ tới sẽ bị chàng quở trách.
“Bệ hạ, ta biết sai rồi, nhưng nữ nhân mang thai nằm hoài cũng không tốt, ngược lại khi sinh sẽ chịu khổ, ngài yên tâm, lòng ta hiểu rõ, mệt rồi sẽ không cố gắng chịu đựng.”
Hoàng đế chọc trán nàng: “Không phải trẫm không cho nàng đi lại, chẳng phải trẫm không hề cản nàng đến Thái Y viện sao?
Trẫm là không muốn nàng mang tâm trạng quá nặng nề.”
Phó Nhiêu hiểu ngay ngụ ý của chàng, vùi đầu trong lòng chàng không nói lời nào.
Nói trắng ra là, nàng vẫn không tin tưởng chàng, không thể hoàn toàn giao bản thân mình ra.
Sao có thể được đây?
Vào cung, nàng chỉ có thể dựa vào sự sủng ái của chàng để tồn tại, nhưng sủng ái không kéo dài mãi, một khi suy tàn sẽ như bùn đất, để người người giẫm đạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-145.html.]
Nếu nàng giữ được trái tim trầm tĩnh, trong năm tháng vô ích dài đằng đẵng ít nhất cũng sẽ không tự coi thường mình, sẽ không hèn mọn mà đau khổ cầu xin chút thương xót của chàng.
Hoàng đế nhận ra cảm xúc đìu hiu của nàng, chậm rãi kéo nàng ra khỏi lồng ngực, cụp mắt nhìn chăm chú khuôn mặt nàng: “Lo lắng sau khi vào cung, thân không do mình quyết à?”
Phó Nhiêu khẽ run, ánh nến sáng chiếu rọi một gợn sóng trong đáy mắt nàng, muốn kể tâm sự ra, cổ họng lại như bị dính chặt, làm thế nào cũng không dùng nổi sức, cuối cùng chỉ ngơ ngác gật đầu, cơ thể cũng cứng như bức điêu khắc bằng đá.
Hoàng đế nhớ tới lời hôm nay của Trịnh thị, nếu không phải chàng, có lẽ nàng nên gả cho một nam tử bình thường, giúp chồng dạy con, trải qua cuộc sống bình yên vui vẻ.
Nàng thông minh như vậy, có khả năng như vậy, chắc chắn sẽ sắp xếp trong ngoài cực kì tốt.
Chỉ là, có thể làm thế nào đây?
Chưa nói đến chuyện bây giờ nàng mang thai con của chàng, cho dù không có, chàng cũng không buông tay nổi.
Lòng bàn tay vẽ trên khuôn mặt ngọc của nàng, bất tri bất giác cô nương này đã đi vào lòng chàng, trở thành chấp niệm chàng không thể không có.
Chàng lật tay để bên dái tai nàng, gáy dài như ngọc, ôm má nàng nhìn chăm chú không nói gì.
Trong phòng đốt địa long, ấm áp như mùa xuân, nàng chỉ mặc một bộ nhu quần lót trong bằng lụa mỏng, dáng người lả lướt như ẩn như hiện, chàng có ý muốn khiến nàng thả lỏng cơ thể, Phó Nhiêu lại bị ép nằm trong lòng chàng, giọt lệ kéo dài trượt vào cổ chàng, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, ta sợ, ta thật sự sợ hãi.”
“Đừng sợ…” Chàng nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng an ủi, như dỗ, lại như nuông chiều.
Tiếng nói như sóng nước lan ra, chậm rãi vang lên: “Lần trước nàng nói, tách khỏi Từ Gia còn có thể có tự do, nếu trẫm vứt bỏ nàng, nàng chỉ có thể tranh đấu giữ mạng trong thâm cung, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, sẽ đưa cho nàng một thánh chỉ.”
Chàng ôm eo nhỏ của nàng, một tay thò ra khỏi bàn, từ tay đó lấy một thánh chỉ màu vàng tươi ra, đưa vào tay nàng.
Đôi mắt trong veo nặng trĩu như sao trời cuồn cuộn, mang theo tràn đầy độ lượng và tự tin, chậm chạp mở miệng: “Lấy mười năm làm kì hạn, mười năm sau, nếu nàng không muốn ở lại bên cạnh trẫm, trẫm thả nàng ra khỏi cung, lấy chiếu chỉ này làm chứng. Nàng tin Từ Gia mười năm, cũng tin trẫm mười năm được chứ?”