Trịnh thị nản lòng.
Phó Nhiêu vội vàng  xong một món ăn, lo lắng cho bên  nên lập tức chạy tới phòng khách.
Trịnh thị  thể chịu  nữa, thấy nàng tới như trút  gánh nặng mà  dậy: “Nhiêu Nhiêu, các con  chuyện  ăn ,   phòng bếp xem một chút.” Lại chào hỏi Hoàng đế: “Trần   ,  sắp xếp đồ ăn xong liền mời  tới.”
Phó Nhiêu lập tức đồng ý.
Hoàng đế cố nén uất ức  dậy gật đầu.
Đợi Trịnh thị rời , Lưu Đồng và Tôn Chiêu quỳ rạp xuống đất: “Bệ hạ thứ tội, xin bệ hạ bớt giận.”
Phó Nhiêu hoảng sợ, ngước mắt  Hoàng đế: “Bệ hạ,  xảy  chuyện gì? Có  mẫu    gì chọc giận ngài ? Kính xin ngài nể tình bà , tha thứ cho bà .”
Dứt lời, nàng chống tiểu án quỳ xuống.
Hoàng đế đưa tay đỡ lấy nàng, nháy mắt với hai  Lưu Đồng, hai  lập tức lặng lẽ rời khỏi, Đông sảnh chỉ còn   và Phó Nhiêu.
Hoàng đế  nhịn  mà tức giận, lập tức ôm eo Phó Nhiêu, ép nàng sát  , dịu dàng và kiềm chế cạy mở hàm răng của nàng.
Phó Nhiêu   đường phản kháng, cũng  dám phản kháng.
Đây là nhà nàng, nàng  dám gây  động tĩnh, chỉ đành yên lặng mặc kệ .
Nàng  vô thức  ở trong lòng ,  ép ngửa mặt lên, hai tay nàng  nhẹ  nặng đẩy n.g.ự.c , kiềm chế   phát  một chút tiếng động.
Hoàng đế cũng   như   thích hợp lắm nhưng thật sự là khống chế  .
Dường như chỉ  thông qua phương thức  mới  thể trút bỏ nỗi chán nản, mặc cảm cùng với một chút mất mát khó tả trong lòng.
Sau một lúc lâu, Hoàng đế cuối cùng cũng kiềm chế buông nàng , nhẹ nhàng ôm nàng  lòng, tựa  búi tóc nàng lẩm bẩm: “Mẫu  nàng  tra hỏi Lưu Đồng và Tôn Chiêu...”
Phó Nhiêu từ một câu  liền đoán  tất cả, nàng  khổ một tiếng, khó trách Hoàng đế tức giận như .
Nghẹn thở,  thể lên tiếng, thật sự là  khó .
Đôi môi đỏ mọng của Phó Nhiêu   hôn đến bóng nước, đáy mắt cũng  phiếm hồng,  đầu tiên nàng nhẹ nhàng nâng  lên, chủ động đè ép lên môi , đôi mắt ướt sũng hiện lên một tia sáng như tuyết, khẽ  : “Để bệ hạ chịu thiệt .”
Hoàng đế cứng đờ, hai tay ôm eo nàng, ôm nàng  trong ngực, ánh mắt  chằm chằm nàng,  nhúc nhích.
Phó Nhiêu chủ động một chút,  như là mặt trời mùa xuân xuyên qua lớp băng,  hiệu quả như tuyết mùa đông mới tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-143.html.]
Trong lòng hết giận, sắc mặt  căng thẳng: “Trẫm  dễ đuổi  như .”
“Đêm nay Trẫm tới tìm nàng.” “Tìm nàng đòi nợ!”
Một bữa trưa ăn đến binh hoang mã loạn.
Sau khi nhóm Hoàng đế rời , Trịnh thị  bàn đầy những món ăn  quá cầu kỳ, cùng với hơn mười cái rương lớn nhỏ trong phòng khách, vẻ mặt  hổ, tất nhiên  quở trách Phó Nhiêu một trận  mới thôi.
Đêm đến, trong lòng Phó Nhiêu cảm thấy vô cùng mất tự nhiên,  qua   trong phòng.
Sợ  thật sự sẽ tới, nếu tới thì    cho ?
Thu Hương   chuyện của Hoàng đế, còn  thể yên tâm giữ  bên , nhưng Đào Nhi   giữ ,   Hoàng đế đến khiến tiểu nha đầu  ngủ ở góc nhĩ phòng  Phó Nhiêu đau lòng, nghĩ tới nghĩ lui liền lấy cớ Phó Khôn hai ngày nữa trở về, sai Đào Nhi  thu dọn phòng Phó Khôn, buổi tối sẽ nghỉ ở bên , tách Đào Nhi .
Sau đó   yên tâm nên nàng  đến chính viện, dứt khoát thêm một vị rong biển  nhang ngủ của Trịnh thị, để cho bà ngủ sâu thêm một chút, mà Chung ma ma thường ngày cũng nghỉ ở trong phòng Trịnh thị, ngửi mùi thơm , ước chừng ban đêm sẽ  tỉnh.
Phó Nhiêu chột  dàn xếp một phen,  khi sắp xếp  thỏa   trong nhà mới  thể  ở trong phòng chờ Hoàng đế tới.
Cùng lúc đó, ở Trần phủ bên cạnh, Công chúa Bình Khang mới từ thái miếu trong cung trở về, mệt mỏi đến mí mắt nhướng lên cũng  mở  , mấy ngày nay ả  bao nhiêu vất vả thì nội tâm liền  bấy nhiêu căm hận Phó Nhiêu, ả quy tất cả xui
xẻo  về   Phó Nhiêu.
Đáng tiếc là dù ngoài sáng  trong tối ả cũng  thể  gì Phó Nhiêu, mỗi ngày đều cảm thấy trong lòng khó chịu.
Trùng hợp ngày hôm ,   đưa hơn mười xe đồ dùng đến Phó gia, hàng xóm đều cho rằng   tới Phó gia cầu hôn, Công chúa Bình Khang  tin mà vô cùng nghi hoặc, Phó Nhiêu  lập gia đình?
Lấy ai?
 
Ả   ngóng tin tức  cho rõ ràng.
Bên cạnh Công chúa Bình Khang  một nữ quan, do Thục Phi phái tới,  nhạy bén và khôn ngoan, ngày đó công khai xin lệnh phong Phó Nhiêu  , đây cũng là mưu đồ của nữ quan . Nữ quan   tới Trần phủ,  đuổi những hạ nhân   , mà ngược  mua chuộc  bộ bọn họ, dùng tin tức mà ngày ngày họ đưa tới để dò xét Phó phủ.
Quả nhiên, thả mồi câu lâu như , rốt cuộc cũng  manh mối.
Công chúa Bình Khang  nghỉ ngơi  sạp thì  một v.ú già tới bẩm báo.
“Công chúa điện hạ, lão nô  hỏi thăm rõ ràng, vị năm  bảy lượt tặng lễ cho Phó phủ    là bà con xa  thích, mà là  cung cấp dược cho tiệm thuốc của bọn họ, gọi là Trần Tứ gia, vị Trần Tứ gia , trong nhà  thê  ,  chỉ đối  như  với một  Phó cô nương, lão nô e rằng trong đó  mờ ám.”
Công chúa   liền  thẳng , mệt mỏi mấy ngày liền biến mất, con mắt sáng ngời.
“Ta  ngay, nữ nhân    là thứ gì , nhất định là ở bên ngoài  gian phu, theo dõi cho ,   bắt nàng tại trận,  cho nàng  bại danh liệt.”