Hoàng đế  kinh ngạc, liếc  vẻ mặt hứng thú của Trịnh thị, ý thức  điều gì, trong lòng đột nhiên trầm xuống,  chằm chằm  Lưu Đồng với vẻ mặt  thể phân biệt .
Lưu Đồng mồ hôi đầm đìa, : “Tại hạ là  Từ Châu...”
“Ồ, Từ Châu và Thanh Châu của chúng  tiếp giáp, ngoại tổ  chính là  Từ Châu, chúng  cũng coi như nửa cái đồng hương” Trịnh thị mỉm ,  hỏi: “Nhà  mấy ?”
“...” Lưu Đồng hít sâu một : “Mười mấy ...” “Có từng trúng cử ?”
Mọi chức vụ quân sự thời Tấn đều là cha truyền con nối, Lưu gia  kế thừa chức vụ Cẩm Y vệ từ đời  sang đời khác nên  cần khoa khảo.
Đứng  ánh mắt g.i.ế.c  của Hoàng đế, Lưu Đồng suýt nữa quỳ xuống, nhắm mắt , cắn răng : “Chưa từng.”
Trịnh thị nhất thời  còn hứng thú, đồng thời trong lòng cũng sinh vài phần chán nản, gần đây Trần Hành  thấy đến quý phủ, Trịnh thị liền đoán hôn sự của hai  sợ là   tới , trong lòng buồn bực hồi lâu, ngày hôm  Trần Tứ gia đưa nhiều đồ dùng trong nhà đến như , hàng xóm láng giềng cho là   tới mang sính lễ, bà đành  giải thích là họ hàng xa, hiện tại hàng xóm đều  nữ nhi nhà bà  lớn tuổi,    hủy hôn, các loại chủ ý đều . Trong lòng bà lo lắng, đương nhiên vì  mà hạ tiêu chuẩn chọn con rể xuống, hôm nay gặp Lưu Đồng và Tôn Chiêu liền nổi lên một vài suy nghĩ.
 cho dù vội vã gả con gái  thì ít nhất cũng  là cử nhân hạng nhất.
Lưu Đồng  ,  còn một  nữa.
 
Trịnh thị lập tức đánh chủ ý lên  Tôn Chiêu: “Quê của vị nghĩa sĩ  ở ?”
Tôn Chiêu   như một lạnh nhạt vô tình nhịn   kinh ngạc. Hắn là một hoạn quan(*), cổ họng  cay xè, lưu loát : “Xuất  từ hạ ngũ, là  sẽ  chảy m.á.u  mũi dao,  đáng để phu nhân lưu tâm.” Sợ Trịnh thị  từ bỏ ý định, vội vàng bổ sung một câu: “Chưa từng trúng cử.”
(*) hoạn quan:    triệt sản
Nội triều Đại Tấn  thiết lập nội thư phòng, đây là nơi những   chọn từ Hàn Lâm viện tới để dạy nội giám  chữ và  sách, bồi dưỡng nhân tài cho Tư lễ giám.
Tôn Chiêu ba tuổi  cung, từ nhỏ  ở nội đình  sách, năm đó khảo hạch nội thư phòng cũng coi như trạng nguyên trong nội giám.
Nụ  của Trịnh thị cứng   mặt. Loại   cũng  thể .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-142.html.]
Trong lòng như  giội một chậu nước lạnh, nhất thời thiếu hứng thú.
Không khí rơi  yên tĩnh quỷ dị.
Trịnh thị  một lát, ánh mắt bỗng nhiên rơi    Hoàng đế, dừng một chút, nhẹ nhàng : “Trần ,   tay ngài xuất sắc như thế,  mà thường ngày ngài kết giao e là càng xuất chúng...”
Nghe huyền ca mà  nhã ý, Trịnh thị là  Hoàng đế lưu ý chọn con rể cho bà.
Lưu Đồng và Tôn Chiêu  dám  sắc mặt Hoàng đế.
Tôn Chiêu to gan, kiên trì cự tuyệt  Hoàng đế: “Phu nhân, Huyện chúa thông minh quả cảm, bệ hạ  coi trọng nàng, từng   chỉ hôn cho Huyện chúa, hôn sự của Huyện chúa, ngài đừng quan tâm.”
Tôn Chiêu  cược hết  miệng của Trịnh thị nhưng đáng tiếc   hiểu thị tỉnh phu nhân.(*)
(*) thị tỉnh phu nhân: dùng để chỉ những  phụ nữ sinh sống bằng nghề buôn bán, kinh doanh.
Trịnh thị  xong, hàng ngàn suy nghĩ liền hiện lên trong lòng, bà thật chẳng dễ dàng gì khi    đoán  chủ ý, lập tức tuôn  nỗi đắng cay trong lòng.
“Làm  mà  thể  quan tâm chứ, Hoàng đế bệ hạ một ngày nhiều việc như    thể thật sự để tâm, chẳng qua là thuận miệng  thôi. Thêm nữa, nếu bệ hạ thật sự chỉ hôn(*) thì  cũng  yên tâm , lời  của vua    trái, nhưng sẽ  hơn nếu  khi bệ hạ chỉ hôn mà tìm  cho Nhiêu Nhi một lang quân phù hợp. Ta yêu cầu cũng  cao,  hết  là   nhân cách , tiếp theo là tuổi xấp xỉ, tướng mạo cũng  thể quá ,   nạp , nhà chúng  mặc dù là tiểu môn tiểu hộ, nhưng tổ tiên   xuất  , tuyệt  thể  ô nhục thanh danh của tổ tiên...”
(*) Chỉ hôn: đám cưới  ấn định, cô dâu chú rể   quyền chọn lựa
Trịnh thị  hết   nỗi lòng, cuối cùng còn bổ sung một câu: “Trần , ngài  lưu ý giúp .”
Ban đầu Hoàng đế còn  thể đỡ chén , một  buồn bực uống , nhưng hiện tại thì ngay cả nuốt  cũng  trôi.
Theo các điều kiện của Trịnh thị,   phù hợp chút nào với yêu cầu con rể  , cảm giác trong lòng như  nôn  máu.
Hoàng đế im lặng hồi lâu, chỉ từ kẽ răng nặn  mấy chữ: “Chuyện hôn nhân tự  trời định, phu nhân cứ yên tâm.”