Sau khi Lý Huân hủy hôn với Mai Linh Tiêu, cổng Lý gia  bà mối đập tan tành.
Lý gia là nhà quyền quý lâu đời ở Đại Tấn, rễ sâu lá , cha Lý Duy Trung là đại thần Nội các, Lý Huân  ưu tú hơn, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ. Người  gả  vợ  đông như cá diếc sang sông.
Công chúa Bình Khang há hốc miệng, giọng nhỏ hơn một chút: "Biểu ca,    hồ đồ  ?"
Đôi mắt Lý Huân  chút gợn sóng  thị nữ bên Thẩm Dữu: "Trên    vết thương,   gặp  Phó cô nương nên xin cách chữa thương,   ý gì khác..."
Ánh mắt lạnh nhạt của Lý Huân liếc sang Từ Gia,  cụp mắt : "Đồ của  và   màu sắc gần giống , cũng dễ khiến  khác  nhầm, khiến Phó cô nương  hiểu lầm..."
 
Nói    sang hành lễ với Phó Nhiêu: "Là do tại hạ đường đột, mong Huyện chúa thứ ."
Phó Nhiêu  ngạc nhiên,   đôi mắt sâu thẳm của , giọng nàng như  đông cứng, một hồi lâu vẫn chẳng thể cất lời.
Những  khác  đồ của Lý Huân và Từ Gia, đều là áo khoác màu xanh, chẳng trách nha đầu   nhầm.
Thị nữ  thấy   cứu vớt nên vội gật đầu như giã tỏi: "Hóa  là Lý công tử ạ, là nô tỳ   mắt nên  nhầm. Vẫn mong Công chúa điện hạ và phò mã tha tội..."
Từ Gia gần nàng  nhất,  đạp  n.g.ự.c nàng , tức giận : "Đồ chó mắt mù!"
Lòng   cảnh giác với lời tự nhận của Lý Huân. Lý Huân  thế là  ý đồ gì.
Công chúa Bình Khang vẫn  tin,  Lý Huân từ  xuống   hỏi: "Biểu ca,   thương chỗ nào? Sao   bao giờ  cữu cữu và cữu mẫu nhắc tới?"
Lý Huân thản nhiên , gương mặt hào hoa phong nhã,  chạm  tay trái của : "Huynh từng  thương ở đây, ban đầu cũng chẳng để tâm , nhưng gần vết thương mãi  lành,  bảo y thuật của Phó cô nương  giỏi nên  đến xin chỉ bảo."
Lý phu nhân thấy cánh tay con trai nhấc lên khó khăn thì biến sắc, vội chạy đến đỡ: "Con  thương lúc nào ? Sao   cho mẫu  ?"
"Con   mẫu  lo lắng..."
Phó Nhiêu   thì vài ký ức hiện lên trong đầu. Lần ,  đường về hành cung, nàng cảm ơn Lý Huân, Lý Huân cũng   bản    vết thương, mà giờ   là vết thương cũ...
 
Phó Nhiêu nghi ngờ,  đến  mặt : "Lý công tử,  thể để  xem miệng vết thương của công tử  ?"
Lý Huân  ngạc nhiên,  bật : "Không cần , nam nữ khác biệt mà,     gây tổn hại đến danh dự của cô nương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-129.html.]
Phó Nhiêu  sảng khoái, cất giọng lanh lảnh: "Lý công tử, Phó Nhiêu  quyết chí hành y, nếu ngày nào đó phu quân của  để bụng chuyện  thì  thà  gả, Lý công tử  cần kiêng dè, bây giờ công tử cứ xem  là y quan ở Thái Y viện là ." Nếu Hoàng đế để bụng, vì lý do  mà chán ghét và bỏ rơi nàng,  thì  đúng ý nàng.
Lý Huân  nàng với nét mặt phức tạp, thấy ánh mắt kiên định của nàng,   tiện từ chối, bèn sửa lời: "Vậy  phiền Phó Thái y ."
Lý phu nhân  do dự  cũng cắn răng : "Nếu Phó cô nương  thể chữa trị hết cho con  thì  sẽ gửi quà lớn."
Hàm ý là bà sợ Phó Nhiêu sẽ bám lấy Lý Huân.
Phó Nhiêu chẳng thèm  bà, chỉ  lệnh cho Thu Hương: "Ra xe ngựa lấy hòm thuốc cho ."
Ngay  đó,  hầu dẫn hai  sang  sân nhỏ cạnh phòng khách, tất nhiên Lý phu nhân và Dương phu nhân cũng  theo, Dương San San   nhưng  Dương phu nhân cản . Vì nghĩ cho danh dự của Phó Nhiêu nên Hàn phu nhân mỉm  : "Vậy  cũng   thôi, tiện thể  chứng cho Huyện chúa." Bà  sợ    hiểu lầm Phó Nhiêu.
Thật  Phó Nhiêu  để ý chuyện , nhưng nàng vẫn cúi  cảm ơn bà : "Đa tạ phu nhân."
Vị Hàn phu nhân  hổ là phu nhân của Tể phụ,  tấm lòng khoan dung rộng rãi.
 
Vào phòng, Lý phu nhân tự tay giúp Lý Huân cởi đồ bên cánh tay  thương, một vết sẹo dữ tợn nổi bật lộ . Lý phu nhân sợ đến mức mặt trắng bệch, cánh tay run rẩy, nước mắt lã chã, bà đau lòng : "Con ơi, vết thương   khi nào..."
Lý Huân cụp mắt, bình tĩnh đáp: "Mấy ngày  con  săn thú ở ngoại ô, bất cẩn  thương."
Phó Nhiêu  thấy  đói và mệt, nàng chống tay lên bàn,  xuống  cẩn thận xem vết thương của Lý Huân.
Miệng vết thương  khoét mất miếng thịt, tuy thịt  mọc  nhưng miệng vết thương vẫn màu xanh, rõ ràng là triệu chứng khi trúng độc... Chắc hẳn là  hôm  săn ở hành cung,    thương khi tách nàng  khỏi Đàm Chính Lâm.
Tâm trạng của Phó Nhiêu  phức tạp,  thêm  thể khó chịu, trán lấm tấm mồ hôi.
Lý Huân ở gần nàng,  là thấy rõ,  lo lắng : "Phó cô nương, nếu  khỏe thì để ngày khác cũng ..."
Phó Nhiêu lắc đầu,  dậy  chậm rãi hít thở: "Sở dĩ vết thương mãi  khỏi là do nọc rắn. Hôm nay   giải độc cho ngươi, còn  cắt bỏ phần thịt xanh bên ngoài  bôi thuốc mới ."
Lý phu nhân   thì lặng lẽ rơi lệ, thấy Phó Nhiêu nhắc đến việc cắt thịt với vẻ bình thản thì  sợ nàng.
Hàn phu nhân đỡ bà rời : "Hãy để Huyện chúa yên tâm chữa trị."
Thu Hương mang hòm thuốc tới, Phó Nhiêu lập tức  tay giải độc và cắt thịt.
Suốt quá trình Lý Huân đều im lặng nhắm mắt.
Chừng nửa tiếng , Phó Nhiêu dừng tay, mồ hôi đổ đầm đìa. Lý Huân  thấy nàng thở dốc thì mở mắt, thấy sắc mặt nàng trắng bệch thì  đành lòng: "Phó cô nương, vất vả cho cô nương..."