Nghe thế, đầu tiên là Hạ Du ngạc nhiên, bỗng nhớ tới tai họa hôm  của Phó Nhiêu thì cũng hiểu . Ông trầm ngâm một hồi  bảo: "Giờ sắp cuối năm ,  kế tiếp phái   cũng   đầu xuân. Cũng ,   ngươi thoát khỏi miệng hùm,  cũng toát mồ hôi  ngươi. Chi bằng ngươi  tuần tra bên ngoài hai năm   về kinh, đợi sóng gió trong cung qua  thì cũng thích hợp hơn."
Phó Nhiêu nghĩ thầm, chỉ hai tháng nữa là đến đầu xuân, hiện giờ nàng  mang thai một tháng, chờ hai tháng nữa là  tròn ba tháng. Ba tháng  nàng sẽ  định thai kỳ, đợi đến đầu xuân sẽ rời kinh, thời gian  .
Ba tháng đầu thai vẫn  lộ rõ, đủ để nàng che . Nàng cũng cần một  thời gian để lo liệu  việc trong nhà.
"Vậy  phiền ngài , mong ngài nhớ kỹ việc ." Phó Nhiêu tha thiết .
 
Hạ Du gật đầu  tiếp lời: "Theo  thì thế , trong cung ngoài bệ hạ và đại điện hạ  thì lúc mấy phi tần khác cần xem bệnh sẽ  gọi ngươi. Nếu ai hỏi thì  sẽ bảo là   mất thẻ bài của  , ngươi rảnh rỗi thì dẫn mấy đồ   sắc thuốc, hoặc là soạn dược điển , mấy chuyện khác ngươi ít can thiệp  ."
Phó Nhiêu   thì đôi mắt ầng ậng nước, quỳ xuống : "Hạ Thái y, cảm ơn ngài  giúp đỡ."
Hạ Du  khổ, xua tay: "Cảm ơn gì chứ, đều là tai họa mà  đem đến cho . À, đúng , mấy ngày nữa là Linh Nhi xuất giá, ngươi cũng xem như là bà mối giữa con bé và Thế tử, nhất định   mặt đó."
"Tất nhiên ."
Nửa canh giờ , Chu Hành Xuân mệt mỏi bước  nha môn, Phó Nhiêu thấy  thì vội vàng qua đón, nàng định xách hòm thuốc cho lão như thường lệ thì Chu Hành Xuân  khéo léo tránh . Phó Nhiêu theo lão  phòng  việc, nàng khép hờ cửa  lí nhí nhận : "Chu Thái y, đêm đó   việc nên  về ngay,  thể đợi  đơn thuốc của ngài. Hay là ngài đưa đơn thuốc cho  ,  tự   bốc thuốc, cũng giống  cả thôi mà." Phó Nhiêu cẩn thận quan sát sắc mặt của Chu Hành Xuân.
Chu Hành Xuân là ai chứ,  để Phó Nhiêu   manh mối , lão vờ trừng mắt tức giận  nàng,  quan tâm hỏi han: "Mạch tượng của ngươi hôm đó   định, bệ hạ nổi giận, tiểu cô nương nhà ngươi,  thể chọc bệ hạ giận đến mức đó.
Trước mắt bệ hạ đang bận việc quân vụ Tây Bắc,   thời gian xử lý ngươi, chỉ lệnh phòng bếp cho ngươi suất đặc biệt riêng. Ngày nào cũng  thực đơn và  đưa cho lão phu xem xét, buổi sáng cho ngươi thêm chén canh sâm, buổi tối thì thêm tổ yến..."
Phó Nhiêu  thế thì  hổ vô cùng, nàng giấu giếm việc  thai, còn   khoan dung như thế. Lòng nàng bỗng dưng thành chảo dầu sôi, ngơ ngác rời khỏi phòng  việc.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-125.html.]
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Chu Hành Xuân mỉm .
Đến giờ cơm trưa, tiểu hoàng môn thường đưa đồ ăn cho Phó Nhiêu quả nhiên đưa đến phòng  việc của nàng một hộp đồ ăn lớn. Mở hộp đồ ăn ba tầng ,  tổng cộng mười lăm món ăn, tuy khẩu phần  nhiều nhưng màu sắc và hương vị đều đủ đầy.
Tôm nõn tươi rói, canh thịt viên rau chân vịt, trứng phù dung, canh tam tiên, món đông xắt lát mỏng (*) vân vân.
(*) Món  bắt chước từ thời nhà Tống, trong như thủy tinh  cắt thành lát mỏng.
Phó Nhiêu ăn no căng bụng,  chung là  lợi thì  tử tế, nàng  xoa bụng  chột .
Buổi chiều thì đến lượt nàng trực, nàng  trực ở sảnh chính Thái Y viện. Thai phụ mê ngủ nên một lát  là nàng gật gà gật gù.
Chu Hành Xuân chầm chậm  tới  lưng nàng, âm thầm điểm huyệt ngủ của nàng,  đó đặt cổ tay nàng lên bàn để bắt mạch.
Vừa ấn   cảm nhận  nhịp đập mạnh mẽ, lão  khỏi kinh ngạc.
Mạch tượng  vô cùng  định, dấu hiệu sinh non  mất, nghỉ ngơi một ngày mà  khỏe   ư?
Tuy nghi ngờ nhưng  chung Chu Hành Xuân cũng yên tâm. Buổi chiều, lúc kiểm tra mạch của Đại Hoàng tử như thường lệ, lão tiện thể truyền tin đến điện Phụng Thiên. Hoàng đế phấn khởi  mặt, việc sắp xếp tự nhiên thế  đúng là  lợi cho việc dưỡng thai của Phó Nhiêu.
Ba ngày liên tiếp, Phó Nhiêu ăn ngon ngủ ngon, cũng  thường xuyên  nôn nghén.
 
Hoàng đế  từng tìm nàng nên gánh nặng trong lòng nàng cũng vơi  đáng kể, cho là   giấu giếm thành công.
Nàng   là Hoàng đế bận rộn suốt năm ngày, bố trí quân vụ ở Tây Bắc một cách thích hợp. Về đêm,   lên ngàn   nền trời đen tối với nụ  mỉm: "Người , mau chuẩn  ngựa, trẫm  xuất cung."