Hôm nay, khoảnh khắc  hệt như một thiên thần giáng trần bảo vệ nàng trong vòng tay, nếu  nàng  rung động thì là giả.
Chỉ là trong giây phút đó, nỗi tức giận với Thục Phi và Hoàng hậu, cùng với sự chán ghét hoàng cung chiếm phần nhiều hơn trong lòng nàng.
Sau khi nỗi sợ rút , sự rung động mãnh liệt dần dâng lên trong tim nàng.
"Bệ hạ, cảm ơn ngài..." Nàng dịu dàng .
Hoàng đế mỉm , từ từ nâng tay lên, nhẹ nhàng quấn lọn tóc mai  rối bên tai nàng: "Không cần , là trẫm nợ nàng."
Hôm nay, suýt nữa là    bảo vệ nàng chu , trong lòng  vô cùng áy náy.
Phó Nhiêu nhắm mắt .
Một lúc , tiếng hít thở đều đều vang lên, Hoàng đế mới thở dài   dậy rời .
Chàng bận rộn đến tận trưa,  kịp dùng bữa trưa mà chỉ ăn vội vài miếng  đến phòng nghị sự, xem tiếp những điều mục sáng nay  bàn bạc xong.
Mấy vị trọng thần của Nội các đang thảo luận về các ứng viên cho những vị trí còn trống ở các bộ, các bên tranh chấp liên tục chờ  quyết định.
Lúc Chu Hành Xuân đến, Hoàng đế cũng  . Chàng cầm danh sách ứng cử viên do Nội các tạm định , đang đối chiếu và kiểm tra từng  một với ba vị trọng thần là Lại bộ Thượng thư, Lễ bộ Thượng thư và Trình Khang.
Tiểu Kim Tử đích  dẫn Chu Hành Xuân đến bên ngoài noãn các, cởi áo choàng   lão xuống và phủi mấy bông tuyết dính  đó.
"Đang yên đang lành trời  đổ tuyết, lẽ  hôm nay ngài   nghỉ ngơi, nhưng   phiền ngài ."
Chu Hành Xuân mỉm  đặt hòm thuốc xuống, nhận tách  nóng từ tiểu nội thị, nhấp một ngụm cho ấm : "Ngươi  gì thế, bệ hạ cho gọi thì dù  cách vạn dặm lão phu cũng  chạy đến."
Tiểu Kim Tử đưa áo choàng cho nội thị, cầm hòm thuốc cho Chu Hành Xuân  đến gần lão, thì thầm: "Hôm nay Thục Phi... À, bây giờ  gọi là Lý Tần nương nương, suýt nữa là ngài  dùng hình với Phó cô nương đó..."
Hắn  dứt lời thì chân mày Chu Hành Xuân  run lên, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Cô nương khiếp sợ,   chịu đau khổ nên lúc bệ hạ bế về, sắc mặt mệt mỏi, trông  yếu ớt. Bệ hạ  yên tâm nên  gọi ngài tới coi bệnh."
"Ta  ..."
Vẻ mặt Chu Hành Xuân nghiêm túc hơn, lập tức đặt tách  xuống  lấy hòm thuốc từ tay Tiểu Kim Tử,  đó sải bước vội  trong. Lão vòng qua bình phong   noãn các, thấy Phó Nhiêu đang  cung nữ dìu đỡ yếu ớt nhấp một ngụm .
"Chu Thái y..." Nàng yếu ớt  với lão.  là sắc mặt   lắm.
Chu Hành Xuân  đau lòng, lão chau mày thầm thở dài. Còn   cung mà Thục Phi   g.i.ế.c c.h.ế.t Phó Nhiêu, nếu  cung thì còn đường sống ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-120.html.]
Lão  nghĩ  đặt hòm thuốc xuống, cung nữ giúp Phó Nhiêu đặt cổ tay lên bàn nhỏ. Chu Hành Xuân phất tay,  hiệu cho cung nữ lui .
Cung nữ và Tiểu Kim Tử bèn lùi  một góc.
Cách tấm lụa trắng, Chu Hành Xuân  vội bắt mạch mà chỉ khẽ  với Phó Nhiêu:
"Nha đầu  gặp nhiều biến cố quá. Theo lão phu thấy thì chi bằng mấy ngày nữa, ngươi rời khỏi kinh thành,   đó để tránh đầu sóng ngọn gió..."
Phó Nhiêu  gượng, nàng  tiếp lời, lòng cực kỳ căng thẳng, thỉnh thoảng liếc  tay của Chu Hành Xuân.
Lúc  Chu Hành Xuân mới tập trung xem mạch.
Ban đầu, mạch tượng  loạn, biểu hiện của việc  thở   định,  khiếp sợ.
Lão đè mạnh hơn một chút, nhắm mắt bắt mạch  nữa...
Thời gian lặng lẽ trôi qua, lòng Phó Nhiêu càng thấp thỏm hơn.
Chốc lát , Chu Hành Xuân mở mắt, dịu giọng : "Đổi tay khác."
Phó Nhiêu căng thẳng đến mức mắt đỏ hoe, nhưng  dám hỏi , nàng  nghiêng , chầm chậm đặt tay còn  lên: "Chu Thái y..." Nàng ngập ngừng  thăm dò ý của Chu Hành Xuân.
Chu Hành Xuân  để ý, chỉ chuyên tâm bắt mạch.
Lòng Phó Nhiêu hoảng loạn hơn, theo lý thì nàng  bôi thuốc  bốn huyệt vị, chắc chắn mạch sẽ  chặn , yếu hơn nhiều, càng  thỏa hơn  . Song vẻ mặt điềm tĩnh của Chu Hành Xuân khiến nàng  chắc chắn.
 
Một hồi , Chu Hành Xuân buông tay nàng , nhẹ giọng : "Ngươi nghỉ ngơi , lão phu  kê thuốc cho ngươi."
Lão chẳng kịp đóng hòm thuốc   phắt dậy,  xoay  là sắc mặt  đổi, kinh ngạc, bất đắc dĩ, tiếc nuối, thậm chí là đau lòng, tâm trạng phức tạp rối ren dâng lên trong lòng, cuối cùng hóa thành sự nghiêm nghị  mặt.
Lão nhanh chóng rời khỏi noãn các,  quanh mấy vòng  đến phòng nghị sự ở trắc điện. Lão  ở cửa, hỏi nội thị: "Bệ hạ  trong đó ? Xin hãy thông báo là   chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Giữa hành lang và phòng nghị sự  một căn nhĩ phòng  nước, căn phòng  hẹp  dài chỉ chứa  bốn . Bấy giờ, Chu Hành Xuân đang  bên cửa sổ, ngẩn ngơ   ô cửa kính.
Hoàng hôn buông xuống, gió lạnh thổi khắp nơi, chín chiếc đèn lồng cung đình bằng sừng dê  mái điện  lượt  thắp lên.
Từng bông tuyết  gió cuốn lên, bay múa quanh những chiếc đèn.
Tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên đằng , Chu Hành Xuân lập tức   , đón lấy ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng đế, lão  một cách gọn gàng dứt khoát: "Bệ hạ, Phó cô nương đang mang thai."