Một gã sai vặt trong nhóm thuộc hạ tính tiền và đóng gói với Đào Nhi.
Phó Nhiêu âm thầm đánh giá Bùi Tấn, nam tử trung niên  thoạt  thì ung dung, thanh cao  quý phái,  ngờ  là hạng  háo sắc.
Trong đầu nàng lập tức nảy  một ý nghĩ, lặng lẽ vẫy tay với một gã sai vặt khác, gã sai vặt khó hiểu tiến  gần: “Chủ tiệm  chuyện gì ?”
Phó Nhiêu kéo ống tay áo   tới góc quầy để tránh Bùi Tấn, thấp giọng hỏi: “Có  chủ tử nhà ngươi thê  thành đàn ?”
Gã sai vặt mờ mịt gật đầu.
Phó Nhiêu nghĩ bụng, quả nhiên là , thế là nàng hỏi  với vẻ mặt quan tâm: “Đã đông thê , e là cần thêm ít dược  bổ thận nhỉ?”
Bổ thận?
Gã sai vặt âm thầm nuốt nước miếng,  Phó Nhiêu bằng vẻ mặt phức tạp, nhất thời   nên trả lời  .
Từ  đến nay bệ hạ cần cù chính vụ, nhưng  mặn mà với chuyện đó, một tháng đến hậu cung nghỉ ngơi nhiều lắm cũng chừng năm sáu ngày.
Hơn nữa hai năm gần đây Hoàng đế càng ngày càng lạnh nhạt.
Cũng   là do bệ hạ lực bất tòng tâm,  là  mất hứng thú với nữ nhân hậu cung.
Theo lý mà  bệ hạ cần cù tập võ,  thể khỏe mạnh,  đến mức tinh thần và thể chất đều kiệt quệ.
Phó Nhiêu thấy gã sai vặt trưng  khuôn mặt giữ kín như bưng, nàng cho  một ánh mắt “Ta hiểu”.
 
“Chờ đấy.”
Nàng xoay vòng eo mảnh mai   sâu trong quầy, lấy  mấy lọ dược , lặng lẽ cầm tới nhét  tay gã sai vặt: “Mua mấy lọ , nếu dùng , ngươi  đến tiệm mua tiếp.”
Gã sai vặt liếc  tên thuốc  lọ, sợ tới mức cả  run rẩy. Cái ... cái ,  dám mua ư?
Phó Nhiêu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của  trắng bệch, cả  toát mồ hôi lạnh, nàng cau mày : “Không thể vì sợ thầy thuốc mà giấu bệnh, yên tâm, ngươi lặng lẽ mua về, ngài  sẽ cảm ơn ngươi.”
“Thật... thật ?” Đầu gã sai vặt đổ đầy mồ hôi, gã đưa mắt  nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-11.html.]
Chợt nhớ  ngày thường sư phụ   lải nhải, chê bệ hạ  hậu cung quá ít.
Thôi , mua thuốc về cho sư phụ, để lão nhân gia xem tình hình  khuyên bệ hạ dùng.
Gã sai vặt hạ quyết tâm, mua một  sáu lọ bổ thận .
Bùi Tấn  sớm phát hiện Phó Nhiêu và gã sai vặt thì thầm bí mật,    sân nên cũng  để ý, tới khi  về xe ngựa,  thuận miệng ép hỏi, gã nội thị  run cầm cập,  khai sạch.
Bùi Tấn cầm lọ thuốc bổ thận,  nhớ tới dáng vẻ thần bí của tiểu cô nương nọ,  dở  dở .
Tiểu cô nương  đúng là  đáng giận  đáng hận.
Chàng suy nghĩ cho việc  ăn của nàng, còn nàng  lừa .
Phó Nhiêu tuổi còn nhỏ, cũng  từng cưới gả nhưng  thạo buôn bán loại dược  , quả thật nàng  khiến  mở rộng tầm mắt.
 
Thôi, nàng là một tiểu cô nương, so đo với nàng  gì.
Có điều,  một tiểu cô nương nghi ngờ  “ ”  khiến vị Hoàng đế là   mất mặt.
Sau khi hồi cung, Hoàng đế lập tức phân phát mớ lọ thiên kim  cho hậu cung, chúng phi  Hoàng đế ban thưởng,  nào  nấy vui mừng khôn tả, ai cũng  Bùi Tấn cực kỳ xem trọng quy củ. Bình thường   ban thưởng thêm, ngày thường cũng  do phủ nội vụ phân phát như thường lệ, bây giờ chúng phi nhận  thiên kim   như thể nhận  bảo bối gì đó.
Bùi Tấn lên ngôi  nhiều năm, phi tử trong cung đông đúc nên  dùng hết thuốc trong vòng ba ngày.
Chúng phi uống  cảm thấy dược    đắng, hiệu quả  cực kỳ , hình như nửa   của họ sạch sẽ hơn , thế là một hai  đều cất giấu tâm tư tìm Hoàng đế xin thêm.
Ngày thường các phi tử cấp thấp   cơ hội gặp mặt Hoàng đế nên tụm năm tụm ba đến gặp Thục Quý phi thỉnh cầu.
Thục Quý phi nhân dịp một hôm Hoàng đế đến thăm Tam Hoàng tử, bèn nhắc đôi lời.
Bùi Tấn sững sờ: “Muốn nữa ư?”
Thục Quý phi dịu dàng rót cho  một chén : “Còn  , cũng   bệ hạ lấy   loại dược   đến , các tỷ   dùng đều  hiệu quả cực kỳ , buổi sáng dùng ba viên, buổi tối dùng ba viên, quả nhiên cảm thấy cơ thể lanh lẹ hơn nhiều, bệ hạ, coi như ngài thương chúng , thưởng thêm một ít .”
Bùi Tấn lúng túng gõ bàn.