Gã sai vặt thấy thế hoảng sợ, ấn đường nhíu chặt: “Dừng tay, ngươi  cái gì !”
Hắn toan đẩy Phó Nhiêu  nhưng  Bùi Tấn quát: “Lui xuống!” Chàng sợ dọa đến Phó Nhiêu, dịu giọng : “Ngươi  thêm chút lực.”
Tuy thuốc nước  gay mũi, nhưng  khi nàng cạo  kinh mạch, chỗ vết thương tắc nghẽn   chút cảm giác thông suốt.
Đây là vết thương cũ từ mười mấy năm , lúc    quân địch b.ắ.n trúng mắt cá chân. Mặc dù về   chữa trị  thỏa, nhưng rốt cuộc vẫn  khỏi hẳn, thỉnh thoảng đến mùa đông hoặc nhiễm lạnh, chỗ  sẽ đau âm ỉ.
Trong cung cũng  rượu thuốc cho  ngâm,  điều   bằng thuốc của Phó Nhiêu, loại thuốc  nóng rát, tất nhiên khi cạo kinh mạch  đau,  rát  trướng, như thể  con sâu chui lủi bên trong, càng đau càng  bảo nàng cạo, ước gì  thể mạnh thêm chút nữa.
Quả nhiên Phó Nhiêu  rõ điều , thấy  vết tím đen nổi lên nàng  tăng thêm lực, hồi lâu , vết bầm hiện  thành từng mảng, đẩy hàn độc , Phó Nhiêu lập tức dừng tay. Nàng  để ý trán  lấm tấm mồ hôi mà ngước mắt  , đôi
mắt sáng lấp lánh, nàng hỏi: “Ngài  thấy dễ chịu ?”
Giọng  của nàng dịu dàng,  vô cùng trong trẻo,  mà khiến   mềm lòng.
Bùi Tấn  ngạc nhiên  Phó Nhiêu, gật đầu : “Quả thật  tệ,  cảm giác vô cùng khoan khoái.”
“Vậy là đúng .” Phó Nhiêu như trút  gánh nặng, nàng  dậy, nhận lấy khăn ướt Đào Nhi đưa đến, tự tin : “Đây là bài thuốc gia truyền của tổ mẫu ,  truyền  ngoài, dù ngài  khắp đại giang Nam Bắc cũng  tìm , ngài chỉ cần mua thuốc  về, cách ba ngày dùng một , bảo đảm nửa năm  bệnh cũ của ngài  tái phát nữa.”
 
Một gã sai vặt sửa sang  xiêm y giúp Bùi Tấn, một gã khác thì hỏi giá.
“Mấy bạc một lọ,  bao nhiêu thì mang  hết đây.”
Phó Nhiêu khép tay áo  mỉm  trả lời: “Thuốc  quý giá, tất nhiên  hề rẻ,  hai mươi lượng bạc một lọ, bây giờ trong tay  chỉ  ba lọ, ngài  lấy hết ?”
Sáu mươi lượng bạc đối với Bùi Tấn mà  là chuyện cỏn con,  để cho gã sai vặt  quyền quyết định.
Đây   mục đích của Phó Nhiêu, nàng niềm nở hỏi Bùi Tấn, ánh mắt trong veo mang ý  dịu dàng: “Vị gia , nếu ngài cảm thấy ,   thể giới thiệu giúp   , tiệm thuốc của  vẫn còn  nhiều dược , tiểu nhi quy tỳ (*), phụ nhân thiên kim phương(**)...” Phó Nhiêu liệt kê một loạt tên thuốc.
(*)Tỳ là cơ quan phụ trách tiêu hoá và hấp thu dinh dưỡng của cơ thể; gồm các cơ quan như:  dày, đại tràng, tiểu tràng, tuyến tụy,... Nghĩa nôm na của thuốc  là bổ tỳ cho trẻ con.
(**) “Phụ nhân” là phụ nữ  chồng, “thiên kim phương” là đơn thuốc trị giá ngàn vàng. Có thể hiểu là thuốc quý của phụ nữ về vấn đề phụ khoa.
“ ,  đưa ngài một ít,  thể bảo nữ quyến trong nhà hoặc thiếu gia, tiểu thư thử xem. Ngài yên tâm, tất cả đều là dược  bồi bổ sức khỏe,  hại , cứ yên tâm dùng...”
Phó Nhiêu nháy mắt với Đào Nhi, Đào Nhi bưng tới tổng cộng mười mấy lọ nhỏ, trong đó đủ loại dược ,  lọ còn dán triệu chứng tương ứng.
Bùi Tấn  cái bàn bày hàng la liệt,  nín thinh.
Thôi, chắc tiểu cô nương  khai trương, buôn bán khó khăn.
 
“Tính thêm bạc,  thể để ngươi chịu thiệt.” Giọng Bùi Tấn cực kỳ nhã nhặn, trông  phong thái của  bề .
“Không  …” Phó Nhiêu vội xua tay,  mỉm : “Cũng   bảo ngài lấy , ngài  giới thiệu giúp  chút tiếng tăm…” Phó Nhiêu đỏ mặt ,  chút ngượng ngùng.
Bùi Tấn lộ vẻ khó xử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-10.html.]
Chàng   giới thiệu cho ai đây?
Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, mở miệng chỉ  hạ chỉ.
Cũng  thể hạ chỉ bảo các đại thần đến mua cao dán trị thương, càng  thể dặn phi tử trong cung tới mua.
Song  cũng  đành lòng để Phó Nhiêu thất vọng, bèn gật đầu: “Ta sẽ cố hết sức.”
Bùi Tấn  dậy, bước  hai bước, đúng là cảm giác mắt cá chân linh hoạt hơn nhiều, trong lòng thấy nhẹ nhõm.
Cô nương Phó gia  quả nhiên  chút bản lĩnh.
Bóng  cao ráo của   giữa đại sảnh, bẩm sinh   là  thanh cao tôn quý, điềm tĩnh như dòng nước chảy qua vực sâu, khiến      nông sâu thế nào.
Chàng  suy tư, tuy   chủ ý nhưng  thể giúp nàng giới thiệu, đành  mua nhiều thêm chút dược , xem như bù đắp cho nàng .
Đôi mắt trầm tĩnh của   Phó Nhiêu,  dặn dò: “Gói tất cả thuốc phụ nữ dùng của tiệm ngươi .”
Phó Nhiêu  bất ngờ, loại thuốc nhiều nhất trong tiệm của nàng là phụ khoa thiên kim .
“Tất... lấy tất cả ư?”
 
“Ừ.” Bùi Tấn bình tĩnh gật đầu.
Phó Nhiêu liếc Đào Nhi và hai dược đồng một cái, ba  lập tức  sức  lục tung rương và tủ thuốc.
Cũng  thể trách bọn họ kích động, khai trương bảy ngày, thực tế chẳng kiếm  mấy đồng bạc mà còn lỗ vốn  ít, vất vả lắm mới  khách quý tới, tất nhiên    giấu  niềm vui.
Ba  tìm một mạch lấy  một trăm lọ dược .
Ban đầu Phó Nhiêu định nửa bán nửa tặng, phụ nữ tới mua sẽ tặng hai lọ, để mở rộng tiếng tăm nên nàng trữ hàng khá nhiều.
Nếu bán hết những thứ  cho Bùi Tấn thì  giống lừa   mua.
Mặt Phó Nhiêu nóng bừng, nàng bước lên cản  phân nửa lọ trong một trăm lọ dược   quầy, đôi má ửng hồng  vầng sáng tô điểm trông  phần rạng rỡ, xinh tươi và quyến rũ.
“Cũng  cần mua nhiều , mua  mười lọ dùng thôi.”
Thuốc  vô cùng quý giá, e là chủ mẫu của  bên cạnh  nỡ cho  dùng.
Phó Nhiêu  Bùi Tấn  lòng giúp đỡ, nhưng nàng cũng  đành lòng để  về nhà chịu lời oán trách.
Nào ngờ Bùi Tấn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt: “Không ngại,  mua hết, thê  trong nhà đông, họ dùng .”
Con ngươi của Phó Nhiêu suýt nữa trợn tròn.
Vị   bao nhiêu thê  mà  thể dùng đến một trăm lọ thiên kim ?
Nếu    khăng khăng, nàng cũng  thể đơn phương ngăn cản, đành  đỡ trán gật đầu: “Được.”