“Bọn họ tự nhiên . Tuy nhiên, vẫn đàm phán điều kiện, hơn nữa cái mạng nhỏ của giữ , do ngươi quyết định.”
“Vậy ai quyết định?”
Mèo Dịch Truyện
“Chính !”
“Ha ha, chính ngươi quyết định thì tính. Ở đây, quyết định!” Nam tử trung niên chỉ , : “Từ bây giờ, ngươi phép tiếp tục xem bệnh miễn phí cho những bệnh nhân . Dù xem bệnh, cũng đến hai nhà y quán của , bất kể ngươi khám ở nhà nào cũng .”
“Nếu thì ?”
“Vậy thì đừng trách chúng đối với ngươi khách khí. Ta nghĩ, ngươi là thông minh, chắc hẳn rõ rượu mời uống, rượu phạt sẽ kết cục chứ?”
“Ta đương nhiên . Tuy nhiên, trời sinh xương cốt cứng rắn, chỉ cần là chuyện , ai cũng thể miễn cưỡng .”
“Thật ? Vậy hôm nay sẽ thử xem, là xương cốt của ngươi cứng, thủ đoạn của cao minh hơn.”
“Người , dẫn nàng xuống mà điều giáo thật .”
Nam tử trung niên hạ lệnh, lập tức từ phía bước , vây quanh Nguyệt Phù Ly.
“Ngươi định dùng vũ lực ư?” Nguyệt Phù Ly lạnh nhạt quét mắt những , đó nam tử trung niên : “Ta khuyên ngươi vẫn nên suy nghĩ , bằng lát nữa đừng trách cho ngươi cơ hội.”
“Suy nghĩ ư?” Nam tử trung niên bật lớn, : “Đây là địa bàn của , lẽ nào còn sợ một tiểu nha đầu như ngươi ?”
“Còn ngây đó gì, mau động thủ !”
Dưới sự thúc giục của nam tử trung niên, những nữa tiến về phía Nguyệt Phù Ly. Thế nhưng, kịp đến gần, họ từng một quỳ rạp mặt Nguyệt Phù Ly, vẻ mặt đau đớn vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tich-thu-gia-san-va-luu-day-ta-dan-ca-nha-lam-ruong-roi-dang-co/chuong-139-nguoi-dung-sau.html.]
Nam tử trung niên thấy cảnh , kinh hãi nhảy bật khỏi ghế, lùi về phía cảnh giác Nguyệt Phù Ly, hỏi: “Ngươi, ngươi gì bọn họ?”
“Ngươi xem?” Nguyệt Phù Ly tủm tỉm, ngẩng đầu nam tử trung niên đang sợ hãi, hỏi: “Bây giờ, ngươi còn cảm thấy mạng của nắm trong tay ngươi ?”
“Không, , ?” Nam tử trung niên vội vàng xua tay, vẻ mặt hối hận. Sớm Nguyệt Phù Ly dùng độc, chuyện với nàng như .
Bây giờ thì , đừng đến việc lấy mạng Nguyệt Phù Ly, e rằng cái mạng già của cũng khó giữ.
Nguyệt Phù Ly thấy dáng vẻ của nam tử trung niên, hài lòng, hỏi: “Bây giờ, chúng thể đàm phán điều kiện ?”
“Được, , , cô nương xin cứ .” Nam tử trung niên hề suy nghĩ, lập tức đồng ý. Nói đùa, mạng già của đang trong tay đối phương, ngoài đồng ý còn thể gì nữa?
“Vậy , hỏi ngươi trả lời, chỉ cần câu trả lời của ngươi khiến hài lòng, thể bỏ qua chuyện, tha cho ngươi một mạng.”
“Cô nương cứ hỏi, nhất định gì nấy, giấu giếm chút nào.” Nam tử trung niên vì mạng già mà cực kỳ dễ chuyện.
Nguyệt Phù Ly thấy như , khẽ một tiếng, lúc mới mở lời hỏi: “Người lưng ngươi là ai?”
Lời khỏi miệng, sắc mặt nam tử lập tức cứng đờ, há miệng nhưng thốt một chữ nào.
“Sao , trả lời, là dám trả lời?” Giọng Nguyệt Phù Ly lạnh xuống, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Có thể thấy, kiêng kỵ chủ mưu phía .
Sẽ là ai đây? Là của Nguyệt thị, là khác?
Đang suy nghĩ, thì thấy nam tử trung niên quỳ sụp mặt Nguyệt Phù Ly, : “Cô nương, xin cô nương tha cho , thể . Nếu , cả nhà già trẻ của đều sẽ mất mạng. Cô nương, xin cô nương ơn, buông tha cho ?”
---