Ai    chứ,  đây  nghĩ cũng  dám nghĩ tới một cuộc sống như thế , bây giờ  đang ở  mắt  đây.
“Cái thằng , con tự mà  xuyên đêm . Bộ xương già như bố đây    thể chịu  cơn giày vò như .” Bố Cố   khách sáo.
“Bố,  cả,  hai. Mọi  đều mệt cả ngày , mau chóng ăn cơm . Con vẫn sẽ  ở  thêm hai ngày nữa, công việc còn    cứ giao cho con,   cứ ăn ngon uống ngon   về ngủ ngon là .” Cố Hướng Đông rót đầy rượu  mỗi ly của từng .
Bọn họ cũng  khách sáo nữa,  việc trong một thời gian dài như  quả thật  đói, hơn nữa   một bữa cơm ngon thế , bọn họ  lượt cầm đũa lên.
Bên đây bọn họ đang ăn uống no say, còn bữa cơm bên gia đình họ Cố thì  phần khó nuốt. Mẹ cả Tôn tức giận nên    những bữa ăn giống như  đây, từ tằn tiện trở nên xoa hoa thì dễ nhưng từ xoa hoa trở nên tằn tiện thì  khó. Dạo gần đây, khẩu vị của gia đình nhà họ Cố  quen ăn những bữa ngon , các món ăn theo kiểu của những năm  thật sự  thể nào nuốt nổi.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bà nội, bà nội. Con   ăn bánh ngô, con  ăn trứng gà, con  ăn rau.” Cố Tiểu Xuyên  nhận  rằng tất cả những điều  là do  gây ,  bé tiếp tục khiêu khích giới hạn của  cả Tôn.
Mẹ cả Tôn   gì, bà tiếp tục ăn bữa cơm của nhà .
Hà Ngọc Lan và Cố Tiểu Trụ cũng  , ai tinh ý cũng  thể nhận   chồng đang  tức giận,     dám đ.â.m đầu   họng s.ú.n.g chứ.
Sau khi ăn uống no nê, bố Cố và hai  con trai ợ một tiếng thật to,  đó cùng  về nhà với khuôn mặt vô cùng mãn nguyện. Vừa về đến nhà họ Cố,  thấy tối lửa tắt đèn,  hề  một chút ánh sáng nào. Ơ, thật là kỳ lạ, hôm nay tại   đều  ngủ sớm như .
Cả ba  cùng trở về phòng của riêng , một lúc   tiếng cãi  truyền  từ căn phòng của   cả.
“Anh thì ăn uống no nê,   quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của  con  . Anh   chúng  ở nhà ăn cái gì , Tiểu Xuyên giờ  vẫn còn đang đói meo,  ngủ  đây ?” Trần Chiêu Đệ ngửi    đầy mùi rượu của Cố Kiến Quốc, cô bực tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-92-an-sach-sanh-sanh.html.]
“Lại   nữa đây, cô  thể bớt kiếm chuyện trong một ngày   ?” Tâm trạng vui vẻ cả ngày của Cố Kiến Quốc giờ phút   biến mất, chỉ còn  vẻ mặt mệt mỏi.
“Anh đang  ý gì đây? Không thèm hỏi   xảy  chuyện gì ? Cứ một mực cho rằng là  của , là  kiếm chuyện vô cớ ?” Trần Chiêu Đệ cảm thấy  tủi  khi  thấy phản ứng của Cố Kiến Quốc.
“Bố ơi, con đói, bố  qua chỗ bà nội lấy một chút đồ ăn ngon cho con  ?” Cố Tiểu Xuyên thật sự  đói, lúc  bụng  bé  kêu “ục, ục”, ngủ cũng  thể nào ngủ .
Cố Kiến Quốc  bộ dạng của con trai , trong lòng  chút  nỡ, cuối cùng   dậy và  về phía phòng của  .
“Mẹ,  ngủ ?” Cố Kiến Quốc  ở ngoài cửa, nhẹ giọng hỏi.
Mẹ cả Tôn vẫn  trả lời nhưng bố Cố  bước đến và mở cửa cho Cố Kiến Quốc, “Sao thế? Tối   chuyện gì ?”
“Bố, cho con  trong  .” Cố Kiến Quốc  xong thì chen   trong phòng.
“Mẹ,  vẫn  ngủ  , Tiểu Xuyên bảo thằng bé  đói bụng, nó  ngủ . Chỗ   gì  thể ăn  , con cầm về cho Tiểu Xuyên ăn cầm cự.” Cố Kiến Quốc  đến bên giường,  cả Tôn xoay   nghiêng  giường.
“Cố Kiến Quốc,   đầu óc con  vấn đề , con thật sự   năng lực phân biệt ?” Không thể  con dâu với cháu của , lẽ nào  thể   luôn cả con trai của ?
“Mẹ,   ? Không  thì thôi,   mắng con thế?” Cố Kiến Quốc cảm thấy hôm nay    chút tức giận.
“Con trai , vợ con  gì thì là  . Con  một chút phán đoán của riêng   , con   hôm nay  xảy  chuyện gì  ? Con dâu của thằng út  lòng mua đồ đem qua bên , con trai con  chỉ  mặt   mắng   là đồ phụ nữ  xa, đồ  chổi. Con  xem,   nuôi ong tay áo  . Hai đứa  bố  , rốt cuộc giáo dục con  cái kiểu gì thế hả,  là  như thế nào thì mới  thể dạy  con  thành như ?” Mẹ cả Tôn nhịn cả một đêm, giờ khắc  đều   hết  thứ, bà  sợ ai đó  .
“Mẹ, những lời   là thật ?” Cố Kiến Quốc  dám tin. Tính tình của con trai  chỉ là  tùy hứng một chút thôi, những lời    nhất định   là con trai .