“Làm rõ  chuyện, chúng  nên bồi thường thì chắc chắn sẽ bồi thường, nhưng đây   là trách nhiệm của chúng ,  cũng  coi tiền như rác,    đồng nào cả.”
“Cô...”
Anh   ngờ Sở Y Nhất  cố chấp như , tức giận mở miệng định  gì đó, nhưng Sở Y Nhất   cho   cơ hội  một lời nào.
“Nếu    với   nửa  câu chuyện thì giờ chúng  sẽ  phía   xảy  chuyện gì,  nhân  quả,  thể  chuyện   đến cửa hàng, chúng    tay với ,     ?”
“ thế, mở cửa  ăn,   tin là  thể tự chặn đường của .”
Người mở cửa  chuyện là một  trai mở cửa hàng tạp hóa bên trái, thường ngày quan hệ  tệ,  rõ những  phụ nữ   ăn  dễ dàng,  một thời gian tiếp xúc với , cũng hiểu tính tình của , lúc  chắc chắc     giúp cô một câu.
Huống hồ, những gì    cũng là sự thật.
“Đồng chí  đến cửa hàng chúng   năng lỗ mãng, còn  vỡ đồ của chúng , ,  còn   đất, chúng  còn   gì đấy. Cậu   hàng hóa trong cửa hàng chúng  chất lượng  ,  ngã,   nhát gan, hoảng hốt, bảo chúng  đền tiền cho   để    bệnh viện khám, chúng   đồng ý,   lao đến, Thanh Thanh sợ  chúng   thương nên cản ,  đó đồng chí  ngã xuống đất, hơn nữa đến giờ vẫn  chịu  dậy.”
Nói xong,   còn chỉ   thanh niên đang   đất.
Sở Y Nhất  khác   với  thanh niên , nhưng Sở Y Nhất   lý do  căn cứ, đằng  thực sự  một thứ  vỡ, rõ ràng   càng thêm tin tưởng Sở Y Nhất .
“Cho dù là như thế, nhưng cũng vì các  mà     vỡ đồ gia truyền là sự thật, các  cũng  thể  là   liên quan đến các  .”
Sự thẳng thừng bất ngờ từ đám đông khiến   phản ứng ngay lập tức.
Vân Mộng Hạ Vũ
“ thế, vỡ thành như thế , đây là ngọc bội phỉ thúy ngọc bích  nhất, chúng   gia truyền bao nhiêu năm , nó là thần hộ mệnh của gia đình chúng , luôn bảo vệ  trong gia đình chúng , giờ võ ,  chỉ là vấn đề về tiền .”
“Vậy , chúng  cũng  trách nhiệm trong chuyện ...”
“Được , nếu cô  thừa nhận các   trách nhiệm ,  thì các   đưa cho  năm trăm đồng,  về nhà cũng dễ giải thích với gia đình.”
Những lời    , đám đông xung quanh   hít một  lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-790.html.]
Khá lắm, mở miệng năm trăm đồng, tên  gan thật.
Chu Thanh Thanh  thấy      hổ, giơ chân  tiến lên một bước, nhưng   Chu Lộ kéo .
“Nếu    chúng  đền tiền thì  cũng  xem cái gọi là đồ gia truyền   đáng giá , cũng  thể   bao nhiêu tiền thì là bấy nhiêu tiền , hơn nữa  cũng  , chúng  chịu trách nhiệm, nhưng   tất cả  trách nhiệm là ở chúng ,    trách nhiệm gì ?”
Sở Y Nhất đặt cược   ăn vạ  thể mang đồ gia truyền thật sự đến mạo hiểm , nên hiện giờ cô   rõ trong tay   rốt cuộc là thứ gì,  cô đền năm trăm đồng, mặt mũi ở   thế?
“ chịu trách nhiệm gì, là các   đẩy , nếu các   đẩy  thì  cũng sẽ  té ngã,  té ngã thì  cũng  thể  vỡ đồ gia truyền của .”
Sở Y Nhất cũng   phí lời với   nữa, trực tiếp gọi Chu Thanh Thanh ở phía .
“Thanh Thanh, gọi điện báo cảnh sát, gọi cảnh sát đến xử lý, tiện thể nhờ họ xem  thể đưa  đến kiểm định , kiểm định xem đồ gia truyền trong tay đồng chí  bao nhiều tiền, chúng  cũng dễ bồi thường.”
Vừa  Sở Y Nhất  báo cảnh sát,   rõ ràng  chút hoang mang,    thẳng dậy.
Vô thức liếc  đám đông, nhưng   thấy bóng dáng của  quen  nữa.
“Báo cảnh sát ư? Báo thì báo , ai sợ ai? Đừng tưởng các   tiền thì  sợ các , hôm nay  quyết đấu với các ...”
Anh  lải nhải, Chu Thanh Thanh choàng cánh tay của Chu Lộ, thì thầm bên tai cô .
“Người  chắc   đầu óc  vấn đề chứ,  cháu thấy    năng linh tinh, hỏi một đằng trả lời một nẻo.”
Chu Lộ   lời nào, chỉ đồng ý gật đầu.
Thái độ của   vẫn  cứng rắn,    đó ngửa cổ, nhưng theo thời gian trôi,   càng ngày càng lo lắng  yên.
Ngay khi cảnh sát sắp đến,   đang chờ xem chân tướng sự việc,   phát hiện một vị trí  qua  thưa thớt nên chạy nhanh  ngoài.
Hề, lúc    gần như  hiểu  và  nhạo khi  thấy dáng vẻ nhếch nhác của  .