“Dì, cháu   quên...”
Lời  của Sở Y Nhất  Lạc Lạc thấy ngại ngùng.
“Ha ha, đừng căng thẳng,  đùa cháu đấy.”
Nhìn thấy Sở Y Nhất  đùa thoải mái và  cong khóe môi, Lạc Lạc mới nhận  dì thực sự đang đùa giỡn với , bỗng nhiên thấy nhẹ  hẳn.
Tâm trạng  của Lạc Lạc biến mất khi cô bé theo   đến nhà  La và  thấy La Văn Quyên.
“Giang Ngải Lạc,  mày cũng  nhỉ, đến trường  ầm ĩ, hai  con mày nổi tiếng ở trường ,  các     mất mặt như thế?”
Trong lúc Chu Lộ đang nấu ăn, La Văn Quyên  chặn đường Lạc Lạc, khoanh tay  ngực, bộ dạng ‘  cao’  với Lạc Lạc những điều cô bé  thích.
“Tại  chúng   cảm thấy mất mặt,  mất mặt  là những   bắt nạt .”
Lạc Lạc siết chặt nắm đ.ấ.m trong tay áo,  cô bé thì , nhưng     của cô bé.
“Vậy ? Mày nghĩ rằng   chống lưng thì mày  thể thoát khỏi  phận   khác ghét ? Mẹ mày  thể ở nhà bảo vệ cho mày, nhưng  thể đến trường mỗi ngày ? Ồ, tao quên mất, cùng lắm thì  mày nhờ bố để bố giúp mày chuyển trường, dù  thì cũng    đầu tiên  mày  như thế, ‘ngựa quen đường cũ’ mà.”
“Hai đứa đang  chuyện gì thế? Mau thu dọn , lát nữa  La về là  thể ăn cơm .”
Lúc Chu Lộ từ trong bếp  ,  thấy La Văn Quyên và Lạc Lạc đang  đối mặt , cũng   chúng đang  chuyện gì,    vẻ mặt của Lạc Lạc.
“Dạ  dì, bọn con  đây.”
La Văn Quyên   với dáng vẻ ngoan ngoãn.
Cũng     là Chu Lộ  ảo giác, giây phút La Văn Quyên  , cô  hình như  thấy sắc mặt Lạc Lạc  tệ.
“Lạc Lạc...”
Cô   yên tâm hỏi một câu.
“Dạ,   ?”
Khi Lạc Lạc  đầu  vẻ mặt  trở  bình thường .
“Ừm,  ,  thôi.”
“Anh La,  cảm thấy Văn Quyên và Lạc Lạc chung sống với  thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-780.html.]
Ăn xong trở về phòng của , Chu Lộ  chủ nhiệm La đang  sách,  gấp quần áo  hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chủ nhiệm La đặt cuốn sách  tay xuống,  vẻ như đang suy nghĩ.
“Chắc cũng  tệ, Lạc Lạc hiểu chuyện   lời, còn Văn Quyên, tuy hoạt bát và  nhiều hơn, nhưng cũng coi như là ngoan ngoãn, hai đứa  trạc tuổi , chắc sẽ  nhiều đề tài câu chuyện chung.”
“ hai đứa  bao giờ  học  về cùng , ở nhà em cũng  ít khi thấy Lạc Lạc chủ động  chuyện với Văn Quyên, cũng  ít khi hai đứa  với  chuyện gì.”
Thậm chí, cô  còn cảm thấy Lạc Lạc  thích La Văn Quyên, hơn nữa La Văn Quyên cũng  dễ  như bề ngoài.
Bởi vì cô  hiểu tính cách của Lạc Lạc,  cô bé hiểu chuyện, còn  bằng  điều kiện của chúng kém, theo thời gian, Lạc Lạc  hình thành nên loại tính cách lễ phép với  , ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Hay  cách khác, đây là tính cách lấy lòng  khác, để khiến  khác thích , nhiều khi hy sinh tính cách của  để  theo  khác,   khác vui.
 đối với La Văn Quyên, thậm chí đối với  La, Lạc Lạc cũng   phản ứng như .
Điều    bình thường, bao nhiêu năm qua, cô   từng thấy Lạc Lạc đối xử với  khác như .
“Nghe em  , cảm thấy hai cô bé  thực sự   thiết, nhưng cũng  thể thời gian quen  còn ngắn, chắc cả hai đang trong quá trình thích ứng.”
Chủ nhiệm La  Chu Lộ  như thế, nhớ  một lúc, cảm thấy cô   cũng  lý.
“À đúng , em  hỏi khuôn mặt của Lạc Lạc  gì ?”
“Hôm nay em thực sự  yên tâm, Lạc Lạc cũng   rõ tình hình với em, nên em lo lắng đến trường của Lạc Lạc, nhưng    , ở trường em  thấy...”
Nhớ  cảnh tượng  thấy Lạc Lạc ở trường hôm nay, n.g.ự.c Chu Lộ đau nhói, cục cưng của cô   bắt nạt trong một góc xó, bao nhiêu  vây xem với ánh mắt lạnh lùng,  ai    một lời nào giúp cô bé.
“Sao   chuyện như ? Sau đó thầy giáo  liên hệ gì với em ?”
Nghe Chu Lộ  , vẻ mặt chủ nhiệm La trở nên nghiêm túc hơn,      ngờ rằng giữa bọn trẻ  xảy  chuyện như thế.
“Không ,  là điều tra rõ ràng sẽ cho em câu trả lời, nhưng cả buổi chiều  nhận  tin tức nào từ thầy.”
Nói đến đây, Chu Lộ  cảm thấy buồn phiền, hiện tại cô  cảm thấy lúc đó thầy giáo Lạc Lạc thề thốt đủ điều, nhưng  chắc  thực sự giúp điều tra  điều gì.
Ai   với  ngoài về chuyện  trong nhà?
“Em đừng lo, thế  nhé, ngày mai  cùng em đến trường học một chuyến, chúng   đến tìm thầy giáo.”
Chủ nhiệm La vốn đang  ở bàn  việc, lúc  mới  dậy  tới Chu Lộ và  xuống, vỗ nhẹ  tay cô, an ủi .