lúc cô bé ở nhà một , cô  cũng  yên tâm nên  đưa Lạc Lạc đến cửa hàng tạp hóa.
“Dì.”
“Lạc Lạc.”
Khoảnh khắc Sở Y Nhất  thấy khuôn mặt  thương của Lạc Lạc, trái tim cô đau nhói.
“Có đau , sang bên   , dì  tìm thuốc cao thoa cho cháu.”
“Không cần  gì, giờ  thì đáng sợ nhưng  còn đau nhiều nữa, hơn nữa  cháu cũng  thoa thuốc .”
Lạc Lạc kéo tay Sở Y Nhất,    .
Sở Y Nhất ngẩng đầu  Chu Lộ phía  Lạc Lạc, Chu Lộ gật đầu, Sở Y Nhất  thấy yên tâm hơn chút.
“Sang bên đó  ,  ăn gì uống thì thì cháu cứ lấy, đừng khách sáo.”
Nghe đến đây, đôi mắt Lạc Lạc sáng rực lên, cửa hàng tạp hóa hẳn là nơi đứa trẻ nào cũng  đến nhất. Lạc Lạc mặc dù  còn là một đứa trẻ bé bỏng nữa, nhưng nỗi ám ảnh đối với cửa hàng tạp hóa cũng  khác gì mấy đứa nhỏ.
Khi còn nhỏ,  những đứa trẻ khác thỉnh thoảng cầm tiền đến hợp tác xã mua đồ ăn vặt, lúc đó cô bé và  còn  giải quyết nổi cái ăn cái mặc thì    dư tiền để mua đồ ăn vặt.
Để    cảm thấy khó chịu, cô bé  bao giờ đến gần cửa hàng tạp hóa.
Khi   các dì và  cùng  mở cửa hàng tạp hóa, cô bé   vui, cũng thường xuyên cùng  đến đây.
Sau ,  khi   và chú La kết hôn, dì cũng  ít để  đến đây, để   nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
Hôm nay đến đây,  Sở Y Nhất  cho cô bé ăn uống thỏa thích, cô bé vui mừng đến mức lập tức quên mất chuyện  vui  .
Lúc Lạc Lạc  tìm đồ ăn  kệ, Sở Y Nhất nháy mắt với Chu Lộ, hai   sang một bên.
“Rốt cuộc là   chuyện gì ?”
Nhìn thấy Lạc Lạc đang vui vẻ  qua   các kệ hàng, Chu Lộ thở dài  kể cho Sở Y Nhất  chuyện lúc sáng.
Sở Y Nhất  xong im lặng một hồi lâu.
“Vậy định giải quyết thế nào?”
“Xem thầy giáo cuối cùng  thể điều tra   điều gì  tính tiếp...”
Nói thật, giờ Chu Lộ cũng    giải quyết thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-779.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe , Sở Y Nhất  tỏ rõ ý kiến, trông chờ giáo viên của trường điều tra  điều gì đó   với cô.
Có lẽ điều đó  dễ dàng.
Thầy giáo của Lạc Lạc thậm chí còn   chuyện cô bé  bạn học bắt nạt, nhưng  thực sự     thì họ cũng  hiểu, nhưng là giáo viên trong trường, đương nhiên là  mong   chuyện  ầm ĩ lên, nếu  thì sẽ  ảnh hưởng  lớn đến nhà trường.
Trước hết   giáo viên  rốt cuộc  thể điều tra   điều gì  ích  , cho dù  thể điều tra  nhưng thực sự sẽ  cho họ  ?
 hiện tại vẫn   kết quả, cho nên suy nghĩ của Sở Y Nhất cũng  dễ dàng  thẳng với Chu Lộ.
“Vậy thì xin cho Lạc Lạc nghỉ vài ngày, để con bé nghỉ ngơi vài hôm  tính.”
“Nếu như   thì đổi trường cho Lạc Lạc, đổi trường cũng đổi môi trường, chắc sẽ  hơn.”
“Chị trao đổi với Lạc Lạc  hãy quyết định, bọn trẻ cũng  lớn ,  suy nghĩ của ,  những chuyện cũng cần  trao đổi mới .”
“Ừm...”
Chu Lộ gật đầu,  cô bé ở bên  đang uống nước ngọt và  tít mắt, vẻ mặt đang tận hưởng khiến Chu Lộ bất giác cong khóe miệng.
“Lúc nhỏ, chị ở cùng Lạc Lạc,  bao giờ nó đòi đến hợp tác xã mua đồ ăn vặt, bởi vì nó  hai  con ngay cả ngày ba bữa ăn cũng  dễ dàng, nên lúc  thấy đứa trẻ khác đến cửa hàng tạp học mua đồ, nó luôn tự giác rời khỏi, để chị  đau lòng buồn bã, nó luôn giả vờ   ...”
Giọng  Chu Lộ nghẹn ngào.
“Y Nhất, chị cảm thấy  thực sự   với đứa trẻ , nó trải qua chuyện như thế mà chị   , chị đúng là thất bại...”
Tâm trạng của Chu Lộ   mất kiểm soát, Sở Y Nhất  Lạc Lạc từ Chu Lộ bên   tới và chắn cô.
“Đối với Lạc Lạc mà , chị là   nhất  thế giới  của con bé, chị cho con bé mạng sống, đưa nó đến với thế giới , cũng  cố gắng hết sức của , cũng  cho con bé một cuộc sống  nhất mà chị  thể, con bé sẽ  trách chị . Nhiều khi trẻ con mạnh mẽ hơn chúng  nghĩ, hơn nữa còn yêu thương chúng  nhiều hơn chúng  nghĩ.”
Đừng bao giờ đánh giá thấp tình yêu thuần khiết mà một đứa trẻ dành cho bố  .
“Mẹ, cái  ngon lắm,  thử xem.”
Cả hai đang trò chuyện thì Lạc Lạc cầm đồ ăn vặt đang mở chạy đến cho  miệng Chu Lộ.
“Khụ khụ, cái con bé Lạc Lạc , bên cạnh  còn  một  nữa đấy.”
Sở Y Nhất cố ý xụ mặt  Lạc Lạc, nghiêm túc hỏi.
Để  dịu bầu  khí, Sở Y Nhất đùa giỡn.
Lạc Lạc ngẩn , vội vàng cầm thêm một miếng cho  miệng Sở Y Nhất.