“Bà chủ Sở lợi hại quá,   em  của  là một   văn hóa thực tài,   bao giờ thấy   chấp nhận ý kiến của  khác về lĩnh vực sở trường của .”
Bím tóc  với ý vị sâu xa.
“ ,   thể  , xem  bản hợp đồng  cũng là của  . Ông chủ Ngưu là  chính trực,  ăn cũng   nhiều khúc ngoặt nên bản hợp đồng  thực sự  , nhưng với tư cách là bên B, sẽ khó tránh khỏi cân nhắc cho bản , mong  thông cảm.  xúc phạm.”
Sở Y Nhất khiêm tốn đáp, trong lời  cũng tràn đầy cảm kích đối phương.
“Thế  nhé bà chủ Sở, vì cô  đưa  nghi ngờ về hợp đồng của chúng  và  phần cần sửa đổi, nên chúng  sẽ lấy  hợp đồng  và sửa đổi nó , ngày mai nếu cô  thời gian thì   đây một  nữa, chúng  sẽ ký  hợp đồng. Cô nghĩ thế nào?”
Bím tóc suy nghĩ giây lát, đưa  ý tưởng với Sở Y Nhất.
“Được, ,   phiền ông chủ Ngưu , ngày mài chúng  sẽ    giờ .”
Sau đó một nhóm  rời khỏi chỗ ông chủ Ngưu.
“Em gái, chúng   cần thăm dò tên b.í.m tóc  ?”
Đường Cường ‘một   rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’, do dự hỏi.
“Tất nhiên là cần , nếu em  đoán sai thì   cho chúng  thời gian,  thể là muôn chúng  thăm dò cho rõ ràng đấy.”
Sở Y Nhất  chắc chắn, nhưng cô  cảm giác .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vậy ? Bím tóc    ? Sao   cảm thấy  giống?”
Đường Cường  tin tưởng lắm.
“Những suy nghĩ em đưa  chỉ cần tập trung  một tờ giấy là  thể  đổi, còn những ý    đổi, nếu như  thì việc chuẩn  sẽ nhanh chóng, nhưng     lựa chọn ký tên bây giờ,    cho chúng  một ít thời gian.”
“Vậy , nếu em  như thế thì b.í.m tóc  cũng  đấy.”
“Anh nghĩ ?”
Bị Đường Cường hỏi như , Sở Y Nhất  chút  xác định, cô hỏi Cố Hướng Đông bên cạnh.
“Bất luận là   cố ý cho chúng  thời gian  , đối với chúng  mà  đây đều là chuyện ,  nghĩ chúng  nên tranh thủ thời gian  điều tra cho rõ ràng.”
Cố Hướng Đông   xong, Sở Y Nhất và Đường Cường cùng gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-767.html.]
Sự thật là những gì Sở Y Nhất , b.í.m tóc đều đánh giá cao Sở Y Nhất từ tận đáy lòng, vì    sẵn sàng cho họ thời gian để tìm hiểu.
Dù  thì chỉ những   thiện chí  ăn mới  thể tồn tại lâu dài.
Ngày hôm  khi ba    tìm b.í.m tóc, Đường Cường  thấy trong phòng  một  mặt mũi bầm tím. Trong phút chốc,    giữ  bình tĩnh.
“Ông nội Hồ Huy của  ơi, hàng của  , tiền của  ?”
Không sai, đây chính là Hồ Huy,   thuộc hạ của ông chủ Ngưu bắt về.
Đường Cường vốn tưởng rằng cả đời sẽ  gặp  cháu rùa  nữa, nhưng  ngờ  tìm thấy  ở đây.
“Anh, em  gì còn tiền, thua sạch cả ,  còn tiền trả cho  .”
Cái đầu to của Đường Cường bừng lên ngọn lửa, thực sự đủ để khiến  khác sợ hãi, nhất là     đập cho một trận,       đập cho một trận nữa.
“Nhiều tiền như thế,   tiêu hết  là hết .”
Hồ Huy co rúm  khi  thấy Đường Cường giơ nắm đấm.
“Anh…”
Bởi vì Hồ Huy   hỏng chuyện, nên điều   trở thành một chướng ngại trong lòng Đường Cường  thể vượt qua,  nên khi  thấy tên  xa , ngọn lửa giận dữ  phừng phừng.
“Cho dù   đánh c.h.ế.t  thì  cũng   tiền đưa cho ,  là  đánh c.h.ế.t  , dù  thì giờ  sống cũng  bằng chết.”
Hồ Huy hai tay ôm đầu co rúm, giống như đập vỡ lon nước, miệng tuy rằng cứng rắn nhưng dáng vẻ   ngừng co rúm  để lộ sự sợ hãi trong lòng .
“Không trả  đúng , ,   lấy mạng của ,  lập tức cho   trong, bên trong  cho ăn uống, chẳng   sống  bằng c.h.ế.t ,  đúng lúc  thể giải quyết vấn đề ăn uống của ,  cũng  cần  chi tiền.”
Đường Cường tức giận cho Hồ Huy một đạp.
“Hồ Huy,   đấy, đến giờ vẫn  thành thật.”
Bím tóc  Ngưu hút thuốc,   ghế, lưng  về hướng cửa sổ, sương mù lượn lờ,   rõ vẻ mặt của  , nhưng từ trong câu   thể  , tâm trạng hiện tại của     lắm.
“Anh Ngưu, em  , em  dám lừa ,  Ngưu,   em sai ,  hãy tha cho em  , em đảm bảo    dám nữa.”
Hồ Huy   Ngưu , dường như cơ thể  run rẩy hơn, tuy rằng  như  hề hấn gì nhưng thực sự    Ngưu dạy dỗ qua, những chỗ kín đáo   đều là vết thương, trong lòng  thực sự sợ  Ngưu.